Trưa hôm nay Phương Hòe Ninh có một buổi thí nghiệm rất gấp, không có thời gian cùng đến căn tin ăn cơm với Lật Đình, có điều buổi chiều hắn sẽ đến sớm một chút, hai người lại hẹn gặp nhau.
Mười một giờ ba mươi vừa đến giờ cơm của Phong Tín Tử điện thoại trong túi của Lật Đình đã vang lên, là khung chat của nông trường nhỏ tự bắn ra.
Vua F: Ăn cơm chưa?
Lật Đình liếc nhìn, nhét di động vào túi tiếp tục rửa cốc.
Mười phút sau.
Vua F: Ăn cơm chưa?
Lật Đình vẫn không trả lời.
Mười phút sau, tin nhắn kia lại kiên nhẫn lần nữa, nội dung thì một chữ cũng chưa thay đổi.
Vua F: Ăn cơm chưa?
Lật Đình đành phải trả lời.
Vua L: Ăn rồi.
Lần này thật lâu cũng không có tin nhắn, Lật Đình tưởng là đối phương từ bỏ rồi, bỗng nhiên nông trường nhỏ nhắc nhở chương trình đã cập nhật. Lật Đình chả hiểu gì, lấy ra kiểm tra, phát hiện tài khoản hệ thống cập nhật. Chỉ thấy chỗ đó cũng được phân thành hai khu vực L và F, bên khu vực của L phong phú lại kỹ càng, mà bên F lại chỉ có một cột, mới được thêm vào.
— Chi tiết căn tin.
Vua L:??
Vua F: Lúc xuống lầu thì gặp một đàn anh, hóa ra hệ thống truy vấn một thẻ của trường do các anh ấy làm, anh nhờ anh ấy tạo một bản sao ở đây, copy vào app nông trường nhỏ rồi, tiêu dùng sau này có thể liếc qua thấy ngay, kiểm tra số dư còn lại bất cứ lúc nào, có phải rất tiện không?
Vua L:...
Vua F: 【 mỉm cười 】
Sau khi Lật Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ kia mấy giây, không cam lòng mà cởi găng tay ra, cầm lấy thẻ ăn cơm của người nào đó trong túi đến căn tin đại học A.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa ăn cơm xong, trong cột tài khoản quả nhiên xuất hiện ghi chép một khoản tiêu dùng mới, bên cạnh còn có thể bày tỏ cảm xúc. Lật Đình nhìn【 trái tim 】 nhanh chóng được thêm vào bên cạnh, sắc thái xám lạnh luôn luôn bao trùm trong con ngươi lập lòe, tiếp đó từ từ tán ra, mọc ra vài tia ấm nhạt.
Rửa đi lại không cam lòng.
Đang định gửi một cái khinh bỉ đánh trả, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trước mặt.
Bước chân Lật Đình dừng lại.
Đối phương cũng nhìn thấy cậu, cũng hơi bất ngờ, chần chừ ngay tại chỗ, cẩn thận đi tới.
“Anh…”
Khi Lật Hàm gọi ra chữ này vẻ mặt thay đổi mấy lần, có xấu hổ có xoắn xuýt, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Mặt Lật Đình không biểu cảm “Ừ” một tiếng.
Lật Hàm cảm thấy tiếng trả lời này có vẻ như cũng không khác trước kia, lén lút thở phào nhẹ nhõm, lại tiến lên mấy bước, nụ cười cũng chân thành một chút.
“Anh… làm việc ở đây à?”
Lật Đình không nói chuyện.
Lật Hàm vội nói: “Em chỉ đến phố mua sắm ăn cơm trưa với bạn…” Lời này cũng không giả, hôm nay có thể gặp được đúng là trùng hợp
Lật Đình gật gật đầu, lướt qua cậu ta muốn đi, lại bị Lật Hàm túm lại.
“Anh…” Lật Hàm thay đổi vẻ mặt khổ sở, “Anh thật sự không đếm xỉa tới em à?”
“Mày muốn nói gì?” Lật Đình quay đầu.
“Em, em muốn nói…” Lật Hàm oan ức đầy bụng muốn nôn, lại nhất thời không tìm được lời mở đầu, cuối cùng nhẫn nhịn hồi lâu lại nói một câu, “Bọn em mua nhà mới, qua mấy ngày sẽ chuyển nhà.”
Lật Đình giống như không nghe thấy.
Lật Hàm sốt ruột: “Nếu như anh vẫn đang không vui vì chuyện kia… được thôi, em nghe lời anh vẫn không được sao, em không thích Phương Hòe Ninh nữa, em có thể đi thích người khác.”
Lật Đình sững sờ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lật Hàm, vẻ lạnh lùng trong mắt không chỉ chưa tiêu tan, trái lại càng hừng hực, từng chút từng chút rút tay mình về.
Trong sự mờ mịt cuối cùng Lật Hàm nổi giận: “Anh, anh rốt cuộc còn muốn em như thế nào, cái này không đúng, cái kia cũng không đúng, em không hiểu!”
Lật Đình cũng không quay đầu lại, cất bước rời đi.
“Đợi khi mày không còn gì cả… mày sẽ hiểu.”
...
Phương Hòe Ninh đi ra từ phòng thí nghiệm lại bị Nghê Úy Niên gọi lại, một thời gian sau trường học anh em bên Đức sẽ có học giả muốn tới ghé thăm, lão Nghê muốn để Phương Hòe Ninh cùng giúp đỡ tiếp đón, làm quen với nhau một chút.
“Thầy không trông cậy vào Diệu Diệu, Ngô Nghị có những nhiệm vụ khác, chỉ có em, đúng lúc mấy dự án hợp tác bên kia đều là nhiều nước tham gia, em có thể thử tiếp xúc với giáo viên và sinh viên của họ xem xem, học hỏi một chút, sau này cũng chưa chắc không phải là một lựa chọn.”
Thấy Phương Hòe Ninh hơi ngạc nhiên, Nghê Úy Niên vỗ bả vai hắn, cười ha ha nói: “Thực ra bây giờ vẫn sớm, nhưng cơ hội chưa từng chê nhiều, lựa chọn cho tương lai cũng sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, đúng không Hòe Ninh? Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Nghê Úy Niên đi, Phương Hòe Ninh vẫn đang suy nghĩ, cho đến khi thông báo của nông trường nhỏ lôi suy nghĩ trở lại. Vừa nhìn xuống, phát hiện Lật Đình vốn đã hẹn xong sẽ gặp nhau với mình lại có lịch trình khác.
Phương Hòe Ninh bất ngờ.
...
Thời tiết hôm nay hơi âm u, Lật Đình đội nón lá cố gắng cuốc đất, bận rộn một mạch hai ba tiếng đồng hồ mới nhớ ra phải nghỉ một lát, ngẩng đầu đã thấy Phương Hòe Ninh đứng cách đó không xa đang nhìn mình, cũng không biết đến lúc nào.
Lật Đình ném cuốc xuống, cởi nón lá.
Phương Hòe Ninh tiến lên hỏi: “Hôm nay nghĩ gì mà muốn đến đây?”
Lật Đình nhận nước hắn đưa tới uống một ngụm lớn: “Thời tiết không tốt, đến nhìn xem.”
Phương Hòe Ninh ngắm nhìn xung quanh, không giống lần trước, lần này được Lật Đình chia cắt thành mấy miếng, mỗi một khu vực nhỏ dường như trồng các loại cây trồng khác nhau, có điều Phương Hòe Ninh vẫn không biết.
“Trồng gì đây?” Phương Hòe Ninh nhìn chằm chằm gương mặt hun nóng của Lật Đình, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên chóp mũi cậu.
Lật Đình ngoan ngoãn đứng ở đó mặc hắn hành động, lại ngoan ngoãn trả lời: “Tỏi, hành tây, rau hẹ, hành lá.”
Phương Hòe Ninh: “…”
Lật Đình vô tội hỏi: “Anh tới là muốn giúp một tay à?”
Phương Hòe Ninh chần chừ: “Anh, anh có thể giúp gì?”
Lật Đình bĩu môi sang bên cạnh, đôi môi mềm mại đúng lúc xẹt qua mu bàn tay Phương Hòe Ninh.
“Bón phân.”
Nỗi lòng vừa xao động của Phương Hòe Ninh lập tức bị hai chữ này dập tắt.
Khăn trong tay bị Lật Đình rút ra, tự lau mặt lại lau tay, Lật Đình chân thành hỏi: “Đúng rồi, hệ thống của các anh toàn diện như vậy, có hệ thống tưới nước cũng có thể sao chép vào điện thoại không? Như vậy mỗi lần bón phân có thể biết ngay lập tức.”
Phương Hòe Ninh: “…”
“Không có hả? Vậy quên đi.” Lật Đình tiếc nuối giao khăn tay vào trong tay Phương Hòe Ninh, lại an ủi, “Thật ra không cần anh giúp, em cũng đã từng tự bón phân rồi.”
Phương Hòe Ninh siết khăn tay đối phương vừa lau trong lòng bàn tay, hơi thở vừa muốn thả ra lại bỗng nhiên đọng lại, chỉ cảm thấy bóp một quả bom…
Cho đến khi CPU của Phương Hòe Ninh hết lag rồi, lúc phát hiện trong không khí cũng không có mùi gì khác, mới nhận ra mình lại bị lừa.
Khôn quỷ luôn luôn dùng gương mặt lạnh lùng để đùa nghịch, còn xấu xa hơn không chịu thua thiệt so với anh nông dân trước mặt này sao?
Mà mình e rằng bị cào nhiều hơn nữa vẫn không nhịn được muốn trêu cậu.
Lại nghiến răng, lại lòng ngứa ngáy.
Sau khi Phương Hòe Ninh thở dài thật sự có loại kích động muốn cắn cậu một cái.
Nghe lệnh cất khăn tay, Lật Đình cũng đơn giản thu dọn xong nông cụ đội nón lá lên lần nữa dự định kết thúc công việc. Nhưng cậu không có ý rời đi, mà nhấc chân chậm rãi đi về phía bên kia.
Tuy Phương Hòe Ninh cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn yên lặng đuổi theo.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lật Đình bước chậm, đi rất thảnh thơi, như thể đang đi dạo.
Phía trước là một vườn trái cây rất rộng, hai người xuyên thẳng qua đó, Phương Hòe Ninh nhìn phong cảnh hai bên. Thời tiết tháng mười hai, hoàn toàn không phải mùa sinh trưởng, rất nhiều cành cây ăn quả đều trống không, càng hiện ra vẻ đìu hiu của nơi đây.
Lật Đình nói: “Đợi đến mùa xuân, có lẽ A Xương lại muốn mua chó mới.”
Lời này nói khá đột ngột, lần này Phương Hòe Ninh có trí nhớ tốt, vội hỏi: “Hai con trước kia đâu?”
Lật Đình nói: “Lên trời từ lâu rồi.”
Lại hiếm khi giải thích: “Không phải em làm, khi đó em còn chưa kịp ra tay, bọn chúng đã tự lên trời.”
Phương Hòe Ninh cười: “Anh biết.” Cười xong lại chẳng biết tại sao cảm thấy hơi buồn.
Lật Đình đi ra vườn trái cây lại dừng, bỗng nhiên chỉ vào nơi xa nói: “Chỗ đó, trước kia chính là cánh đồng hoa bìm bìm rất rộng, nhìn ra ngoài từ căn phòng lớn ở chỗ này, lúc hoa nở tràn đầy màu xanh tím, rất hùng vĩ.”
Phương Hòe Ninh nhìn theo, lại chỉ thấy đất hoang khắp nơi.
“Chủ nhân của căn phòng lớn rất thích cánh đồng hoa đó, nhưng đáng tiếc là hoa bìm bìm chỉ nở vào buổi sáng, vừa đến buổi chiều sẽ héo thành một mảng. Mà chủ phòng đều tỉnh lại vào buổi chiều, cho nên bà ấy mãi mãi cũng chưa bao giờ nhìn thấy hoa nở.”
Trong lòng Phương Hòe Ninh siết lại.
Vẻ mặt của Lật Đình lại rất bình tĩnh, nhưng mắt hơi nheo, giống như đang nhớ lại điều gì đó.
“Hồi em còn nhỏ đến thăm bà vào mỗi buổi chiều, chủ phòng đều sẽ rất buồn, bà ấy vừa buồn sẽ kéo em không ngừng kể chuyện xưa, câu chuyện kia vừa ồn ào vừa cũ, anh có muốn nghe không?”
Phương Hòe Ninh nhìn Lật Đình nghiêm túc gật đầu.
Lật Đình nhấc chân vê đất vàng trên đất, bỗng nhiên ngồi xổm xuống cầm lấy một vành cây bôi bôi vẽ vẽ lên, chẳng mấy chốc một bức vẽ đơn giản xuất hiện trước mặt Phương Hòe Ninh.
Anh nông dân còn biết vẽ vời?
Phương Hòe Ninh kinh ngạc lần nữa.
Tóc rất dài, ngũ quan đẹp đẽ, dáng người yểu điệu.
Lật Đình chỉ vào hình vẽ nói: “Đây là một vị công chúa.”
Phương Hòe Ninh đã nhìn ra, phong cách vẽ của Lật Đình giống chữ của cậu, không giống với mặt mũi xinh đẹp, hơi thô cuồng, có điều tuy nét vẽ qua loa, nhưng đúng là có thể cảm giác ra có chút bản lĩnh.
“Công chúa vốn ở trong lâu đài, ” Lật Đình tiếp tục vẽ, lại tăng thêm một nam một nữ bên cạnh công chúa, giống như quốc vương và vương hậu, “Rất nhiều người thích cô ấy, cha mẹ, người thân, bạn bè, bởi vì cô ấy trông rất xinh đẹp, cũng vì sức khỏe của cô ấy đã không tốt từ nhỏ, cần được cưng chiều được chăm sóc.”
Lật Đình thêm một cái khung cho bức tranh này, tựa như trang sách truyện cổ tích.
“Công chúa rất hiền lành, đáng tiếc công chúa cũng rất tùy hứng. Rõ ràng cô có thể có cuộc sống muôn màu muôn vẻ, nhưng cô ấy hưởng thụ những yêu thích này, cũng ỷ lại những yêu thích này, dần dần, các loại lấy lòng và khen ngợi bất tri bất giác trở thành ý nghĩa lớn nhất để công chúa sống trên thế giới này.”
Trang thứ hai, Lật Đình vẽ một người đàn ông cao gầy bên cạnh công chúa, trên đầu đeo theo vương miện.
“Lúc cô ở trong lâu đài đã gặp hoàng tử, một người…”
“Nhưng cô vứt bỏ, ” Cổ tay Lật Đình xoay một cái, xóa sạch hoàng tử.
Lại vẽ một người.
“Hai người…” Cổ tay xoay một cái, biến mất lần nữa.
Trọn vẹn vẽ ba bốn hoàng tử, tất cả đều bị xóa mặt mũi bị xóa toàn bộ.
“Cô vĩnh viễn muốn tốt hơn, lại vĩnh viễn không biết thỏa mãn, cho đến một ngày…” Lật Đình ngừng xóa hoàng tử, cành cây dừng một chút, bỗng nhiên trở lại trên bức tranh đầu tiên, gạch chéo trên người quốc vương.
Phương Hòe Ninh nhíu mày lại.
“Cha qua đời, công chúa đã mất
đi một phần lớn cưng chiều, cũng đã mất đi rất nhiều gia tài, cô rất đau lòng, càng làm cho cô không hiểu là, tại sao ngay cả rất nhiều những hoàng tử trước kia xoay quanh bên cạnh cô cũng cùng nhau mất đi.”
Giọng nói của Lật Đình mềm mại, trên mặt lại là biểu cảm mỉa mai hoàn toàn trái ngược.
“Cô sầu não uất ức, luôn muốn có thể trở lại lúc ban đầu, nhưng hết lần này đến lần khác không như mong muốn.”
Phương Hòe Ninh chú ý tới, công chúa lờ mờ Lật Đình vẽ ra bắt đầu biến dạng, không có tóc dài, không có mặt trái xoan cũng mất đi dáng người mảnh mai.
“Ốm đau khiến khuôn mặt xinh đẹp của công chúa bắt đầu sút giảm, cô dần biến thành người bình thường. Mặc dù bên cạnh không có hoàng tử, nhưng thật ra vẫn còn có một hai kỹ sĩ mến mộ công chúa, có lẽ không được anh tuấn như vậy, không được giàu có như thế, nhưng có thể bảo vệ cô, có thể cho cô hạnh phúc, nhưng công chúa không nhìn thấy, cô chỉ muốn hoàng tử.”
“Cô ấy gặp được không?” Phương Hòe Ninh không nhịn được hỏi.
Lật Đình cười, lại vẽ một người đàn ông.
Phương Hòe Ninh nhìn, cảm thấy dáng dấp người đàn ông này rất giống hoàng tử, nhưng lại biết không phải, trên đầu người đàn ông có sừng thú tà ác… Đây là ác ma, không, có lẽ từ góc nhìn của thiếu niên ngoài hành tinh, lại nên gọi là quái thú.
“Thực ra quái thú còn kém hoàng tử trước kia rất rất xa, hắn nghèo khó, gầy yếu, nhưng so với những kỵ sĩ kia, hắn lại dịu dàng, có tài, thậm chí hắn nói với công chúa, hắn từ chối một phù thủy xinh đẹp luôn theo đuổi mình, lựa chọn công chúa dung mạo và địa vị đã không còn được như lúc trước. Hắn đến lúc công chúa buồn nhất đau thương nhất bất lực nhất, đương nhiên công chúa cho rằng cuối cùng cô đã gặp tình yêu đích thực, thế là làm sao cũng nghe không vô lời khuyên của mẹ, việc nghĩa chẳng từ nan ở cùng quái thú này.”
“Tình yêu cảm động biết mấy.” Lật Đình bình luận.
Giương mắt thấy sắc mặt Phương Hòe Ninh nghiêm túc, Lật Đình cười hỏi: “Có phải anh đoán được tình tiết phía sau không? Quả nhiên câu chuyện này cũ rồi.”
“Là… sau khi sinh con ra à?” Phương Hòe Ninh có phần không đành lòng, cũng cúi người nhặt một cành cây lên loay hoay trong tay, giống như dùng cái này để ổn định tâm trí.
“Nào có lâu như vậy, ” Lật Đình cẩn thận tính toán, “Nửa năm… không, mang thai hơn năm tháng đi, công chúa đã phát hiện thực ra quái thú luôn giữ liên lạc với phù thủy xinh đẹp kia, chuẩn xác mà nói, có lẽ từ đầu đến cuối bọn họ cũng chưa từng thật sự tách ra.”
“Công chúa biết được bộ mặt thật đau lòng gần chết, nhưng cô ngây thơ lại vẫn định vãn hồi dây dây dưa dưa thật lâu, thậm chí tưởng rằng sinh con ra thì có thể làm lại hết thảy. Cho đến khi con của phù thủy cũng sinh ra, cô mới hoàn toàn hết hy vọng, đành phải mang theo con và mẹ, rời khỏi lâu đài, chuyển đến một căn phòng lớn cực xa để điều dưỡng cơ thể.”
Lật Đình vừa dứt lời, một tiếng “crắc” vang lên, nhánh cây trong tay Phương Hòe Ninh gãy đôi.
Lật Đình nhìn, vậy mà cong mắt lên.
Phương Hòe Ninh hơi kinh ngạc nhìn cậu, hắn biết Lật Đình tỉnh táo, cậu là một người có nội tâm mạnh mẽ nhất ý chí cứng rắn nhất mà mình đã từng thấy, có đôi khi Phương Hòe Ninh thậm chí cũng có phần không nhìn thấu Lật Đình nghĩ gì, giống như bây giờ, tại sao cậu vẫn có thể hờ hững như vậy.
Lật Đình đối mắt với hắn, buồn cười hỏi: “Anh đang tức giận hả?”
Là vì câu chuyện này, hay là vì mình?
Phương Hòe Ninh ném nhánh cây đi, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau tay, miệng lại hỏi: “Không nên tức giận sao?” Có lẽ hoàn cảnh sinh hoạt của hắn đơn giản từ nhỏ, thiếu đi một chút độ chấp nhận tốt đẹp đối với loại tình tiết chỉ có ở tin tức xã hội hoặc hiểu được trong phim truyền hình máu chó này.
Lật Đình nghe xong, vậy mà nghiêm túc lắc đầu: “Không nên.”
Phương Hòe Ninh kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lật Đình chậm rãi tiếp tục dùng nhánh cây phác họa đường cong trên mặt đất: “Bởi vì cô công chúa kia gần như dành gần hết phần đời còn lại vào sự kiện này, mỗi một ngày mỗi một ngày, âu sầu, hối hận, đau khổ, tức giận tràn ngập suy nghĩ và hành động của cô, cô không những chẳng nhìn thấy cánh đồng hoa bìm bìm, ngay cả mẹ của mình, con do mình sinh ra cô cũng không nhìn thấy.”
“Cô đã ốm rất nặng, nhưng tệ hơn căn bệnh cơ thể của cô, là trái tim của cô.”
Lời này vừa dứt, Phương Hòe Ninh bỗng nhiên giật mình một cái. Đột nhiên những việc nhỏ không đáng kể trước kia chưa bao giờ để ý lập tức vọt toàn bộ vào trong đầu Phương Hòe Ninh.
Người Xám Nhỏ trong tin nhắn mỗi ngày đều chạy tán loạn bốn phía, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, lên trời xuống đất, chiếm đóng bốn phương, Phương Hòe Ninh từng cho rằng đây là thể hiện cuộc sống không buồn không lo của cậu, lại không biết cái này có phải là thể hiện đối phương thiếu đi trói buộc. Cậu không có người lớn dạy dỗ, không có bạn có thể chia sẻ. Cậu từng nói, bà ngoại phải chăm sóc mẹ, cho nên cậu dùng quả quýt coi như bữa tối, máy tính hỏng gần một tháng bà ngoại mới phát hiện, ngoại trừ thỉnh thoảng dạy cậu tiếng Anh, Người Xám Nhỏ ăn cơm một mình, đọc sách một mình, hái quả một mình, học bơi một mình, làm bạn với cậu trừ hai con chó kia ra, sợ là chỉ có mình cách hơn mấy chục dặm còn chưa từng gặp mặt thỉnh thoảng mới liên lạc một lần.
Người Xám Nhỏ thế này, vừa rồi mình còn trách cậu quá kiên cường?
“Cũng không biết may mắn hay bất hạnh, cô công chúa điện hạ kia lại đột nhiên tỉnh lại vào cuối cùng của cuối cùng, nhưng mà giá phải trả là mẹ cô ấy qua đời.”
Nhánh cây của Lật Đình không vạch tới vương hậu ở bức thứ nhất như quốc vương, cậu chỉ duỗi tay nhẹ nhàng sờ lên hình dáng mờ nhạt kia, lại quay đầu tiếp tục bức tranh của cậu.
“Triền miên giường bệnh lâu ngày, cô đã mất hết liên lạc với người thân và bạn bè khác, nói là sợ sau khi mình đi đứa con không có chỗ nương tựa, càng sợ cậu bị đưa vào viện mồ côi hơn, nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, công chúa hết cách đành phải lựa chọn buông xuống thù hận tích góp nhiều năm, lại đưa con về bên cạnh quái thú.”
Phương Hòe Ninh nhìn Lật Đình, hắn nghĩ hắn hiểu được cái giá phải trả là gì.
Quả nhiên, Lật Đình nói: “Cái giá là cô chỉ giữ lại một mảnh ruộng ở đây, tất cả các phần khác bán đi đồng thời chắp tay tặng cho đôi nam nữ chó kia, chỉ hy vọng hai người có thể xem mức tiền đừng bạc đãi đứa trẻ này quá. Đương nhiên, đây là yêu cầu của cô với hai người kia. Cô lại có kỳ vọng khác với đứa bé, sợ là kỳ vọng duy nhất trong nhiều năm qua.”
“Cô nói, ‘Hi vọng con có cuộc sống của mình, hi vọng con đừng bị mấy người của đoạn quá khứ này quấy nhiễu nữa, cũng hàng vạn hàng nghìn đừng lại giống như mẹ...’ ”
Sau khi Lật Đình viết chữ lên bức tranh cuối cùng, vỗ vỗ tay đứng lên, mỉm cười nói với Phương Hòe Ninh.
“Cho nên, cậu ấy làm được rồi.”
Phương Hòe Ninh nhìn khuôn mặt tươi cười này, chỉ cảm thấy ngực chấn động một cái dữ dội, hắn gật đầu, gật đầu thật mạnh.
Thiếu niên ngoài hành tinh sống thành người hoàn toàn trái ngược với mẹ cậu, có lẽ lầm lì lạnh lùng có lẽ tâm phòng bị nặng, nhưng cậu độc lập tự cường thẳng thắn, có lẽ con buôn hẹp hòi có lẽ tính toán chi li, nhưng cậu dũng cảm nhanh trí không gì không làm được.
Cậu không dựa vào ai hết, không sợ ai cả, cậu đã đánh chạy quái thú, cậu kiến tạo thế giới của mình.
Phương Hòe Ninh cúi đầu nhìn bức vẽ cuối cùng của Lật Đình, một Người Xám Nhỏ gầy đét cô độc, lại lái một chiếc phi thuyền khổng lồ bay về phía vũ trụ, dưới bức tranh thì dùng kiểu chữ sắc bén viết ——
« Thế giới của Lật Đình » kỳ thứ nhất. Xong
Phương Hòe Ninh kích động trong lòng khó ổn định, lại không nhịn được, duỗi tay vững vàng ôm lấy người trước mắt, hôn lên gò má của cậu, lại kề sát vào tai cậu, nói từng câu từng chữ.
“Phải, cậu ấy làm rất tốt, cảm ơn cậu ấy đã làm được, cậu ấy là người dũng cảm nhất đáng gờm nhất mà anh từng gặp…”