Bên này, Mục Thần vừa mới kết thúc buổi bảo vệ đồ án tốt nghiệp.
Từ Trường Phong là trưởng ban bảo vệ, bảo vệ xong liền có thành tích mà nhóm sinh viên tốt nghiệp đạt được, Mục Thần hoàn toàn xứng đáng xuất sắc, tổng hợp thành tích đứng đầu trong tất cả các sinh viên tốt nghiệp.
Từ Trường Phong đơn giản triệu tập nhóm nghiên cứu sinh của phòng thí nghiệm mở họp tổng kết, thảo luận về tính khả thi của việc đổi đầu đề đề cương luận văn của Mục Thần thành một hạng mục và tiến độ hạng mục gần nhất của phòng thí nghiệm..v..v.
Trong cuộc họp, Mục Thần phát hiện màn hình di động sáng, trên màn hình hiển thị, là tin nhắn của Thời Vi.
Mục Thần rất tự nhiên cầm lấy di động, mở phần mềm liên lạc, nhìn thấy nội dung tin nhắn của cô: "Bạn cùng phòng thất tình, em phải bên cạnh cậu ấy.
Buổi tối không cùng anh ăn cơm được."
Mục Thần trả lời Thời Vi một từ "Ừm", tỏ vẻ đã biết.
"Khụ!", giáo sư Từ nhìn thấy Mục Thần trắng trợn ở dưới mí mắt mình nghịch di động, nhịn không được, cuối cùng vẫn thổi râu trừng mắt nói: "Có người không nên quá phận, chúng ta có quy củ, khi mở họp không thể nghịch di động.
Cho dù đề cương luận văn được A, cũng không thể vi phạm."
Mục Thần thần sắc nhàn nhạt khoá màn hình điện thoại, trên mặt không hề có biểu hiện bị phê bình và áy náy.
Giáo sư Từ bị thái độ của Mục Thần đánh bại, từ bỏ việc nói anh, ngược lại tiếp tục nói về hạng mục và nhiệm vụ sau này của phòng thí nghiệm.
Trong lúc nghỉ hè, nghiên cứu sinh có thể ở lại trường tiếp tục làm hạng mục hoặc cũng có thể về nhà, giáo sư Từ không đưa ra yêu cầu bắt buộc đối với việc này, hoàn toàn do sinh viên tự nguyện, nhưng từ quyết định này cũng có thể nhìn ra thái độ học tập của sinh viên tích cực hay không tích cực.
Quả nhiên, sinh viên ngày thường biểu hiện không tích cực đều tìm cớ nói về nhà lên CNKI xem văn kiện, lựa chọn ở lại đều là một số sinh viên chịu khó nghiêm túc, Mục Thần, Lộ Dịch Dương, Hình Tĩnh Bách..v..v...!đều chọn ở lại trường trong kỳ nghỉ hè.
Nguyên nhân Mục Thần ở lại trường rất đơn giản, là ở bên cạnh Thời Vi.
Phòng thí nghiệm không có yêu cầu đối với sinh viên khoa chính quy, Thời Vi không cần ở lại trường làm hạng mục, Mục Thần nhớ kỳ nghỉ hè Thời Vi sẽ đến công ty ATY thực tập, anh tính khi đó để Thời Vi ở tại nhà anh.
Từ Trường Phong nào biết suy nghĩ của Mục Thần, ở trong mắt Từ Trường Phong, Mục Thần rất năng động và tự chủ.
Sắc mặt Từ Trường Phong hòa hoãn rất nhiều, biểu tình mang theo ý cười, khen nói: "Người có thiên phú thường không quá nỗ lực, đứa trẻ vừa có thiên phú vừa chăm chỉ như Mục Thần không nhiều đâu, mọi người nên học tập Mục Thần.
Phòng thí nghiệm chúng ta có không ít bảo nghiên, các sinh viên năm tư trong kỳ nghỉ hè đều chơi đến điên rồi, nói cái gì mà nắm chặt thời gian phóng túng cuối cùng, em nhìn xem Mục Thần người ta, không hề có loại suy nghĩ này.
Tôi lại khen đề cương luận văn này của Mục Thần, độ khó rất cao, em ấy hoàn thành nó còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, rất giỏi."
Lộ Dịch Dương nghe khích lệ đến lỗ tai mọc kén, nhỏ giọng oán giận: "Được rồi được rồi, đều biết Mục Thần lợi hại, mau kết thúc cuộc họp đi, em chết đói rồi."
Lộ Dịch Dương cách Từ Trường Phong rất gần, Từ Trường Phong nghe rõ ràng những lời này của Lộ Dịch Dương, Từ Trường Phong vẻ mặt không vui nói: "Lộ Dịch Dương, em sao lại thế này? Đang họp không ngồi yên được sao? Em năm tư cũng là bảo nghiên, đề cương luận văn cũng được A, lúc ấy ít nhiều giảng viên khen em, em cũng coi như có thiên phú, nhưng hiện tại lại càng ngày càng thụt lùi."
Vừa thấy Từ Trường Phong phê bình mình, cho dù Lộ Dịch Dương đã quen, cũng lập tức yên lặng, không dám nói thêm nữa.
Anh phản bác ở trong lòng, hoá ra thầy cũng nhớ em ưu tú à.
Có thể vào phòng thí nghiệm của Từ Trường Phong, không phải người kiệt xuất, thì cũng có chút thực lực.
Lúc trước Lộ Dịch Dương cũng là nhân vật phong vân* của khoa hóa học, nhưng hiện tại vào phòng thí nghiệm, lại phong vân không nổi.
* Nhân vật phong vân: người làm mưa làm gió
Hết cách, Mục Thần quá lợi hại, tập san phát hành khi là sinh viên năm hai có thể nháy mắt hạ gục bọn họ, mọi người đều biết bản thân không so được, cũng không có cách nào so.
Từ Trường Phong lại lải nhải một chút, đại ý là làm nghiên cứu khoa học tâm phải tĩnh, nếu có thể trầm ổn thì trầm ổn, mọi người nghe đến mệt mỏi, buổi họp này mới kết thúc.
Sau khi tan họp, Mục Thần liếc Lộ Dịch Dương: "Cậu cũng ở lại trường sao?"
Lộ Dịch Dương gật đầu, ý vị thâm trường liếc Hình Tĩnh Bách bên kia một cái: "Giống cậu, bên cạnh phụ nữ."
Tuy nói Mục Thần và Thời Vi rất kín tiếng ở phòng thí nghiệm, nhưng mọi người ít nhiều cũng có thể cảm giác được một chút ái muội trong quan hệ của hai người, hơn nữa Mục Thần cố ý lãnh đạm và giữ khoảng cách với Hình Tĩnh Bách, Hình Tĩnh Bách có ngốc cũng hiểu vì sao, hiện tại cô đã từ bỏ Mục Thần, bắt đầu dần dần tiếp nhận Lộ Dịch Dương.
Tâm trạng Lộ Dịch Dương rất tốt mà ngâm nga hát, thu dọn tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp: "Mục Thần, trộm nói cho cậu, từ khi khai giảng tới nay mỗi ngày tôi đều bên cạnh Tĩnh Bách, lúc kêu sẽ đến, lúc cô ấy cười tôi ở bên cạnh cô ấy, lúc cô ấy khổ sở tôi cũng bên cạnh cô ấy, tuần trước, tôi dắt tay cô ấy, cô ấy không cự tuyệt, trời ơi, tay cô ấy thật là mềm mại......"
Mục Thần đánh gãy lời lải nhải của anh, lời ít ý nhiều nói: "Chúc mừng."
Lộ Dịch Dương cười híp mắt: "Cậu chúc mừng có hơi sớm, nhưng cũng nhanh thôi ha ha ha ha, cô gái như Tĩnh Bách phải từ từ, không thể nóng vội ăn đậu hủ được.
Chắc cũng sắp rồi, khi nào bọn tôi công khai trên vòng bạn bè, nhớ like cho tôi đấy! Cậu yên tâm, cậu và đàn em Thời Vi công khai trên vòng bạn bè nhất định tôi là người like đầu tiên!"
Mục Thần nghe Lộ Dịch Dương nói, bất tri bất giác bắt đầu tưởng tượng khi mình và Thời Vi công khai, anh đại khái chỉ cần đăng một bức ảnh, mà bức ảnh đó, là giấy đăng ký kết hôn của anh và Thời Vi.
Không cần nói gì, giấy đăng ký kết hôn đủ để chứng minh tất cả.
—— bây giờ tôi công khai, người này sẽ cùng tôi vượt qua quãng đời còn lại.
-
Mục Thần không nghĩ tới chính là, sau ngày hôm đó, thời gian anh và Thời Vi gặp nhau càng ngày càng ít.
Sau việc Thời Vi làm ở nhà ăn, Sơ Niệm Dao và Phòng An Bạch hoàn toàn chia tay, Sơ Niệm Dao trở về liền kéo phương thức liên lạc của Phòng An Bạch vào danh sách đen, cô vừa kéo vào danh sách đen vừa khóc, sau khi thất tình lấy nước mắt rửa mặt, nội tâm đau xót mà yếu đuối, mỗi ngày đều muốn Thời Vi ở bên cạnh.
Được, mới vừa thất tình, cần người an ủi, Mục Thần có