Sau khi từ nhà Mục Thần trở về, Thời Vi chính thức bước vào tuần ôn thi, cô vốn định nhanh chóng điều chế nước hoa nam, tránh Mục Thần nhịn đến khó chịu, nhưng kỳ thi trước mắt quan trọng hơn, Thời Vi đành phải chuẩn bị cho kỳ thi trước.
Mấy ngày ôn tập này, Thời Vi cũng phát hiện Sơ Niệm Dao không hề dính cô như trước, Sơ Niệm Dao vẫn yếu đuối, nhưng đã có thể tự mình xuống lầu làm việc, cô ăn ngay nói thật với Thời Vi: "Ngày đó cậu không ở phòng, phòng thí nghiệm của thầy Trâu có việc, tớ đi một mình, phát hiện cũng không đáng sợ như vậy.
Cậu nói đúng, tớ không thể như vậy mãi, phải khắc phục mới được."
Thời Vi gật đầu: "Ừm.
Sau khi thi xong là nghỉ hè, về nhà từ từ điều chỉnh nhé."
Sơ Niệm Dao cũng cười: "Tớ sẽ, hiện tại cảm thấy có nghỉ hè thật tốt, có thể trở về bên cạnh cha mẹ, dường như chỉ có cha mẹ vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện tổn thương tớ."
Thời Vi không nói tiếp, không phải tất cả cha mẹ đều như vậy.
Nhưng cũng tốt, cho dù là ai, đều cần một người có thể an ủi mình, người thân cũng được, người yêu cũng thế.
Công việc lu bù nên ngày trôi qua rất nhanh, đến thứ Hai là sẽ qua nửa kỳ thi, hai ngày cuối tuần không thi, Thời Vi đang ở phòng tự học vùi đầu ôn tập cho môn thi kế tiếp, phần mềm liên lạc trong di động nhận được tin nhắn từ giáo sư Từ: "1 giờ chiều mai có lãnh đạo quan trọng tới thị sát phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia của viện hóa học, tất cả người ở phòng thí nghiệm đều tới làm tình nguyện viên, cần phải tới sớm để chuẩn bị."
Trong nhóm không có ai trả lời, bây giờ là tuần thi, nghiên cứu sinh năm một năm hai cũng đang thi, mọi người đều đang bận rộn ôn tập, không có ai nguyện ý lãng phí thời gian ôn tập của mình đi làm tình nguyện viên.
Giáo sư Từ rất nhanh gửi tiếp một tin nhắn: "Mọi người cần phải tới, biết rất nhiều người có kỳ thi, nhưng lần thị sát này rất quan trọng, thiếu nhân lực, hy vọng mọi người có thể dành hai tiếng tới đây một lát.
Mặt khác, bây giờ Mục Thần tới chỗ tôi một chút."
Từ Trường Phong đã nói như vậy, mọi người oán giận sẽ không tốt.
Sinh viên có không dễ của sinh viên, giảng viên có nỗi khổ của giảng viên, mọi người chỉ có thể hiểu cho nhau, có đàn anh đàn chị trả lời trước: "Nhận được rồi ạ."
Thời Vi cũng trả lời: "Nhận được rồi ạ."
Hai tiếng, kỳ thật cũng không tính là dài, Thời Vi về cơ bản đã xem qua nội dung nên ôn tập, không tính là chậm trễ tiến độ ôn tập.
Chiều hôm sau, Thời Vi tới địa điểm Từ Trường Phong chỉ định từ sớm, biểu tình Từ Trường Phong trông rất nghiêm túc, lần lượt đưa thẻ nhân viên công tác cho nhóm tình nguyện viên, dặn dò mọi người một số những việc cần chú ý.
Thực ra công việc họ làm rất đơn giản, chính là dẫn đường, phục vụ trà nước...v..v...
Chuyện nhỏ như vậy còn cần nhiều người tới làm, đủ để chứng minh trường coi trọng chuyện này thế nào.
Thời Vi bị phân đến vị trí dự khuyết*, chính là ở đâu cần cô liền đi tới đó làm tình nguyện viên, Mục Thần và người khác trao đổi thẻ công tác, cũng cùng Thời Vi tới vị trí dự khuyết.
* Dự khuyết: được bầu ra nhằm bổ sung khi khuyết người chính thức.
Khi họ đang đợi ở sảnh phụ, Mục Thần muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Chốc nữa sẽ nhìn thấy một người quan trọng."
Thời Vi không thèm để ý nói: "Nhìn tư thế này liền biết quan trọng bao nhiêu."
Mục Thần nhìn cô một cái, không nói thêm nữa.
Tới gần 1 giờ, các giảng viên hành chính nói sắp tới rồi, mặt đầy ý cười đi ra ngoài nghênh đón, Thời Vi và Mục Thần đứng ở sảnh phụ, lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, trong lòng Thời Vi suy đoán người tới khả năng sẽ là lãnh đạo nào.
Sau một lúc lâu, một đám người cười nói đi vào, Từ Trường Phong đi ở một bên giới thiệu nội dung và hạng mục của phòng thí nghiệm, giáo sư Từ ngày thường tính tình thanh cao, nhưng dù sao cũng là giáo sư, đạo lý không thể đắc tội với lãnh đạo này, Từ Trường Phong không thể không hiểu.
Có 5 người tới, đều là nam, khi họ đi ngang qua, Thời Vi ở sảnh phụ nhìn thoáng qua, thấy trong đó có người đàn ông trung niên có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Thời Vi nhớ lại trong chốc lát, cũng không nhớ ra gặp vị lãnh đạo này ở đâu, cô hơi nhíu mày, kỳ quái nói: "Rất quen mắt......"
Mục Thần nhàn nhạt lên tiếng ——
"Là ba tôi."
Thời Vi đột nhiên ngẩng đầu.
Cô đã biết vì sao quen mắt, bởi vì mặt mày người đàn ông trung niên kia, ba phần tương tự với Mục Thần.
Nhưng khí chất của người đàn ông kia và Mục Thần khác hẳn nhau, mặt người đàn ông mang tươi cười, khéo léo, vừa thấy chính là người quanh năm lăn lộn chốn quan trường*, trên người mang theo hơi thở thấm đẫm quan trường, khéo đưa đẩy*, lại mơ hồ mang theo uy nghiêm thuộc về bề trên.
* Quan trường: chế độ quan liêu hành chính
* Khéo đưa đẩy: ít để bộc lộ khuyết điểm, khôn khéo
"Mặt mày rất giống anh," Thời Vi cong môi cười cười: "Em đi WC, lát nữa sẽ quay lại."
Mục Thần thật sâu mà nhìn cô một cái, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu cô: "Ừm."
Thời Vi đi ra sảnh phụ, lập tức thu lại ý cười, vẻ mặt không cảm xúc, đi đến đại sảnh, dò hỏi học trưởng: "Học trưởng, hôm nay lãnh đạo tới là ai vậy?"
"Mục Dần Xuyên, em không biết sao? Là tỉnh trưởng đó, ông ấy còn là thư ký đảng uỷ, nhưng anh biết tỉnh trưởng."
Thời Vi gật đầu: "Cảm ơn học trưởng."
Cô tiếp tục đi về hướng WC, vào WC, Thời Vi lấy di động, tìm tên Mục Dần Xuyên.
Phần giới thiệu của Mục Dần Xuyên ghi: "Mục Dần Xuyên, đương nhiệm uỷ viên trung ương khoá 18, phó thư ký tỉnh uỷ B, kiêm tỉnh trưởng chính phủ nhân dân."
Lý lịch của Mục Dần Xuyên cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, tiến sĩ giáo học, đảm nhiệm cục trưởng cục giáo dục, hiện tại lên tới tỉnh trưởng.
Tỉnh trưởng thuộc cán bộ cấp bộ, Thời Vi kiểm tra một chút, trừ cán bộ cấp quốc gia, thì cấp tỉnh là cấp lớn nhất.
Thời Vi tắt màn hình di động, dựa vào vách tường, xuất thần.
Cô biết tình hình nhà Mục Thần không tồi, cha mẹ hẳn là rất lợi hại, nhưng Thời Vi không nghĩ tới, Mục Thần là quan nhị đại*.
* Quan nhị đại: bắt nguồn từ thế hệ thứ hai của người giàu, chủ yếu đề cập đến hiện tượng con cháu của các quan chức cấp cao
Hơi thở trên người Mục Thần mát lạnh thấu đáo, hoàn toàn không có một chút nào khí chất con cháu người làm quan, anh không vênh váo huyênh hoang, chưa từng nói về gia đình mình, vừa rồi Thời Vi hỏi học trưởng kia dường như cũng không biết bối cảnh của Mục Thần, khả năng anh chưa bao giờ nói ở trường.
Anh lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô.
Thời Vi thừa nhận, cô có áp lực.
Bây giờ mọi người đều chú ý môn đăng hộ đối, với kiểu gia đình Mục Thần, cưới cô chính là đang giúp đỡ người nghèo.
Thời Vi chưa bao giờ nhận được tình cảm và quan tâm của cha mẹ, cô đặc biệt muốn được cha mẹ Mục Thần tán thành, hiện tại xem ra, rất khó.
Phải có biện pháp nào đó.
Khó cũng phải tiến lên phía trước, cô muốn cùng Mục Thần ở bên nhau.
Thời Vi hít sâu một hơi, lúc từ WC ra, cô đã khôi phục tâm tình, khi quay trở lại sảnh phụ, bên môi còn mang theo ý cười, chế nhạo Mục Thần: "Anh đủ khiêm tốn đó."
Con ngươi Mục Thần tối sầm lại, nếu không phải ba anh đột nhiên tới đây thị sát, còn nói quan hệ của bọn họ cho Từ Trường Phong, thì trong trường sẽ không ai biết bối cảnh của anh.
Bối cảnh như vậy đối với người khác có thể là ban ân, với anh lại là gánh nặng.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Mục Thần cho rằng quan niệm của ba anh sẽ thay đổi, nhưng hiện tại xem ra, ba anh vẫn vậy.
Vẫn thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, vẫn cảm thấy bối cảnh "Quan nhị đại" có thể mang đến cho anh cái gọi là vinh dự và hào quang.
Bây giờ nghĩ cũng vô nghĩa, Mục Thần nghĩ, nếu việc đã đến nước này, không bằng nhân cơ hội này, giới thiệu Thời Vi với ba anh.
Nhóm lãnh đạo rất nhanh kết thúc thị sát, Từ Trường Phong gọi Mục Thần qua phần mềm liên lạc, Mục Thần nhận được tin nhắn, nắm tay Thời Vi đi đến sảnh chính, Thời Vi đã đoán được anh muốn làm gì, nhưng vẫn hỏi câu vô nghĩa: "Đi đâu vậy?"
"Gặp phụ huynh."
Thời Vi dừng lại, vẫn rất bình tĩnh: "Chờ đã," cô lấy khăn giấy từ trong túi, lau bớt son trên môi, đàn ông trung niên tựa hồ đều không thích màu son quá đậm, lần đầu tiên gặp mặt, Thời Vi muốn để lại ấn tượng tốt với ba Mục Thần.
Màu hồng trên môi cô đã nhạt bớt, có vẻ dễ gần hơn một chút, Thời Vi sửa sửa tóc, nỗ lực để bản thân có vẻ hiền lương: "Đi thôi."
Từ xa, Thời Vi liền thấy ba Mục Thần, Mục Dần Xuyên.
Trùng hợp chính là, giờ phút này ông đang nói chuyện với Hình Tĩnh Bách.
Thời Vi nhớ Hình Tĩnh Bách là tình nguyện viên phụ trách tiếp đãi, nhóm lãnh đạo có nhu cầu gì sẽ giải đáp, thái độ của Mục Dần Xuyên với Hình Tĩnh Bách rất tốt, trong mắt mang ý cười, tươi cười hòa nhã, cảm giác ông rất thích Hình Tĩnh Bách.
Mục Thần cũng nhìn thấy cảnh tượng trò chuyện vui vẻ giữa Mục Dần Xuyên và Hình Tĩnh Bách, mày anh không dễ phát hiện mà nhíu lại.
Mục Thần và Thời Vi rất nhanh đi đến trước mặt Mục Dần Xuyên, Mục Dần Xuyên thấy Mục Thần tới đây, chỉ chỉ Hình Tĩnh Bách, hướng Mục Thần cười nói: "Cô gái nhỏ này vẫn luôn khen con, vừa rồi ba hỏi con bé về nhân tài xuất sắc của viện hóa học, con bé nhắc tới con, nói con đạt được rất nhiều thành tựu.
Cô gái nhỏ, chắc cháu không biết phải không? Mục Thần là con trai tôi."
Hình Tĩnh Bách nghe thấy tin tức này, cả người sửng sốt, rõ ràng là có chút không phản ứng kịp.
Cô là nhân viên tiếp đãi, vừa mới bị tỉnh trưởng gọi lại thuận miệng hỏi, lời nói đều rất cẩn thận, sợ nói sai.
Mục Thần vốn dĩ là nhân tài ưu tú ở phòng thí nghiệm, cô chỉ ăn ngay nói thật, không nghĩ tới tỉnh trưởng cư nhiên là ba Mục Thần.
Hình Tĩnh Bách gian nan tiêu hóa sự thật này, Mục Dần Xuyên còn đang cười ý nhìn cô, Hình Tĩnh Bách khó tránh khỏi có chút xấu hổ, vẻ mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Cháu chỉ nói sự thật."
Mục Thần nhàn nhạt liếc Hình Tĩnh Bách một cái: "Đàn chị cũng rất lợi hại."
Nói xong, Mục Thần không hề nhìn Hình Tĩnh Bách, anh nhìn Thời Vi, ánh mắt Mục Dần Xuyên cũng