Tối nghe cô ấy
Thời Vi lại nhận ra rằng, Mục Thần thật sự là chó.
Lần sau cô nên bớt trêu chọc Mục Thần đi thì hơn, nếu không người cuối cùng không chịu nổi, vẫn là cô.
Buổi phát kẹo mừng ở phòng thí nghiệm kết thúc như vậy, hội Chu Niệm Dao bắt đầu tâm tâm niệm niệm ngày Mục Thần mời ăn cơm, nhưng trước khi Mục Thần mời họ ăn cơm, còn có một việc quan trọng hơn.
Thời Vi muốn đưa Mục Thần tới gặp phụ huynh của cô trước.
Cô quá độc lập, quan hệ với gia đình không tốt, chuyện hôn nhân trọng đại như vậy, cô chỉ nói với ba mẹ mình một tiếng, may mắn là ba mẹ cô rất hài lòng với Mục Thần, hiện tại giấy hôn thú cũng lãnh rồi, bất luận chuyện gì cũng nên để ba mẹ gặp Mục Thần một lần.
Hai người chọn một ngày cuối tuần để bay về.
Mục Thần không mang theo thứ gì, Thời Vi vẫn có chút ngạc nhiên, cô vốn tưởng rằng có thể thấy Mục Thần xách những hộp quà lớn nhỏ, trông hơi khẩn trương, giống như nam sinh gặp ba mẹ trong phim truyền hình, nhưng Mục Thần vẫn như cũ, thần sắc bình tĩnh.
Trên máy bay, Thời Vi và Mục Thần ngồi cạnh nhau, Mục Thần ngồi bên cửa sổ, anh nhìn biển mây bên ngoài, biển mây trắng tinh phản chiếu khuôn mặt lãnh đạm của anh, vừa khéo hợp nhau, khiến Thời Vi không thể rời mắt.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút áo sơ mi đầu tiên hơi cởi ra, lộ ra cổ và xương quai xanh đầy đặn, sống mũi rất thẳng, từ góc nhìn của Thời Vi mà nói, dáng người của anh cực kỳ góc cạnh, cả người là hơi thở sạch sẽ, mang theo chút cao lãnh, nghiêm nghị mà bất khả xâm phạm.
Vẻ ngoài của anh, khiến người khác muốn xâm phạm.
Thời Vi đặt tay lên tay anh, sau đó luồn tay dọc theo ống tay áo sơ mi của anh, đầu ngón tay chạm vào làn da trắng nõn lạnh lẽo trên cánh tay anh, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, trêu chọc nói: "Đi gặp ba mẹ vợ, anh không khẩn trương sao?"
Mục Thần mặc kệ cô đang làm loạn, quay đầu nhìn cô, hỏi: "Sao phải khẩn trương?"
Thời Vi bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt: "....Hả, anh không sợ ba mẹ em không thích anh?"
Mục Thần dừng một chút: "Em cảm thấy, họ sẽ không thích anh sao?"
Giọng điệu của Mục Thần, nói thế nào nhỉ, chính là kiểu giọng điệu của người có thực lực, tự tin lớn, những gì anh nói rõ ràng có chút tự cao, nhưng với giọng điệu mà anh nói ra, như thể chỉ đang nói sự thật.
Không, có lẽ đó là sự thật.
Anh nhan sắc cao, có tiền có năng lực, trong nhà có bối cảnh, xem ra không ai lại không thích một chàng rể quý như vậy.
Thời Vi bị anh đánh bại, nghĩ tới việc trước đây lo lắng ba mẹ anh sẽ không thích mình, so sánh như vậy, cô quả thật là có chút trèo cao với anh.
Tâm trạng của Thời Vi không còn cao như trước, cô vô thức buông bàn tay đang đút trong ống tay áo của Mục Thần ra, vừa định lấy ra khỏi ống tay áo anh, Mục Thần đã dùng tay giữ lại, nắm lấy bàn tay cô.
Khi Thời Vi ngẩng đầu nhìn anh, cô thấy Mục Thần đang bình tĩnh nhìn cô: "Đừng lấy ra."
Dừng một chút, anh nói thêm: "Anh muốn để em sờ."
Thời Vi: "......."
Cũng không biết có phải Thời Vi ảo giác hay không, nhưng sau khi Mục Thần nói xong lời này, hai người ngồi phía trước đồng thời di chuyển ghế, tựa hồ muốn tránh xa bọn họ.
Thời Vi ho nhẹ một tiếng, chiều theo ý của Mục Thần, nhẹ nhàng véo da thịt trên cánh tay anh, tuỳ ý nói: "Cơ tay của anh khá rắn chắc đấy."
"Ừm."
Trong lòng Thời Vi nghĩ, cũng không biết cô nói như vậy, người ngồi trên có thể hiểu không, cô thực sự chỉ chạm vào cánh tay Mục Thần, chứ không sờ gì khác....
.........
Một tiếng nữa máy bay sẽ đến nơi, khi Mục Thần và Thời Vi xuống máy bay, đã thấy ba mẹ cô đừng từ xa đón.
Khi ba mẹ Thời Vi nhìn thấy Mục Thần, nụ cười trên khuôn mặt của họ dường như nở rộ: "Ôi, đây chính là Mục Thần sao, nào, trưa nay về nhà ăn cơm, mẹ làm rất nhiều món Thời Vi thích."
Thời Vi liếc nhìn mẹ Thời, những lời mẹ Thời nói chưa đúng, nên là món Thời Tử Thành thích ăn.
Nhưng bây giờ cô cũng lười đi lo lắng những chuyện này, ba mẹ Thời đều đang tràn đầy vui mừng, không ngừng nhìn Mục Thần, hiển nhiên rất hài lòng với người con rể này.
Mục Thần không nói nhiều, hành động cũng không quá nồng nhiệt, chỉ gật đầu chào hỏi vài câu đơn giản, khiến bố mẹ Thời cười đến mang tai, ba mẹ Thời cẩn thận hỏi thêm: "Lần đầu tiên con đến đây?"
"Con học cao trung ở đây."
Ba mẹ Thời Vi không giấu được vẻ kinh ngạc: "Thì ra con và Vi Vi là bạn học cao trung, vậy thì thật là có duyên, bao nhiêu năm vẫn có thể ở bên nhau..."
Thời Vi nghe đến nhàm chán, cắt ngang câu hỏi của họ: "Về nhà trước đi."
"Đúng đúng đúng, về nhà nói chuyện, chúng nó nhất định đói rồi......"
Trên đường về nhà, ba mẹ cô không ngừng nói chuyện, Mục Thần thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn, nhưng đổi lại ba mẹ Thời Vi càng hỏi liên tục.
Thời Vi cảm thấy ba mẹ cô còn nhiệt tình với Mục Thần hơn cả với Thời Tử Thành, dù sao họ cũng nhiệt tình với Mục Thần hơn con gái ruột là cô rất nhiều.
Khi bốn người họ về đến nhà, mở cửa liền thấy Thời Tử Thành đang ngồi trên ghế sô pha.
Thời Tử Thành vừa mới tan học, còn mặc đồng phục thể dục cao trung, đồng phục đã sờn, khóa kéo mở, quần áo rộng thùng thình, lười biếng dựa vào sô pha nghịch di động, khi nghe thấy tiếng cửa mở, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Mẹ Thời vội mắng: "Có người tới cũng không biết chào sao hả? Nhanh, chào đi, anh rể con đó."
Lúc này Thời Tử Thành mới nhướng mi nhìn về phía cửa, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Mục Thần, Thời Tử Thành theo bản năng ngồi thẳng dậy.
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng mặc áo sơ mi trắng này trùng hợp với thiếu niên lạnh lùng trong ký ức của cậu, Thời Tử Thành nhớ người này.
Năm đó Mục Thần vì Thời Tử Thành cướp tiền của Thời Vi mà đã đối xử với cậu ra sao trước mặt nhóm bạn, anh đã đợi một mình ở hành lang cả đêm như thế nào, và Thời Vi đã mất bình tĩnh ra sao khi cậu lấy quần áo của người đó trong kỳ nghỉ đông, Thời Tử Thành không bao giờ quên.
Thời Tử Thành nhìn chằm chằm Mục Thần một lúc, sau đó cười một cách khó hiểu: "Là anh."
Đôi mắt đen của Mục Thần cũng hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng, anh giật giật khóe miệng: "Là tôi."
Khi Thời Tử Thành còn đang học sơ trung, Mục Thần đã từng nói khi dùng đầu gối chặn cậu trên tường: "Cậu không biết sủng chị cậu, tôi đây sủng."
"Sau này nếu còn dám bắt nạt cô ấy, tôi gặp một lần đánh một lần, nhớ chưa?"
Lòng vòng nhiều năm như vậy, hóa ra người này thật sự cưới Thời Vi, sau này, chính là quãng đời còn lại.
Khi Thời Vi nhìn vào ánh mắt của Mục Thần và Thời Tử Thành, cô có thể cảm thấy mùi thuốc súng rõ ràng.
Mẹ Thời không hiểu đây là cuộc đối đầu giữa hai người, bà vẫn mỉm cười, giọng điệu hơi kinh ngạc: "Sao vậy, trước đây Tử Thành từng gặp anh rể của con sao?"
"Không chỉ gặp."
Mục Thần trả lời ngắn gọn thay Thời Tử Thành.
Mẹ Thời cười nói: "Vậy càng tốt, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.
Nào nào, vào đi, chúng ta ăn cơm trước."
Các món ăn đã được dọn lên bàn, món nào cũng được chế biến tinh xảo, sườn xào chua ngọt, thịt kho, thịt heo xào xả ớt, cải thìa xào dầu hào...! Tổng cộng có năm người, nấu bảy món ăn, dường như đã đặt hết tâm huyết vào đó.
Trước khi bắt đầu, Mục Thần như nhớ ra điều gì đó, lấy ra hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho ba mẹ Thời Vi, lễ phép nói: "Quà tặng hai người."
Thời Vi nhướng mày, cô còn tưởng rằng Mục Thần tay trắng đến, hoá ra lại giấu một tay đầy quà như vậy.
"Ôi, đứa nhỏ này, sao lại khách sáo như vậy."
Mẹ Thời khách sáo nói, nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười: "Chúng ta vốn định tặng quà gặp mặt cho con, nhưng nghĩ lại thì không biết nên tặng gì, mẹ cảm thấy con không cần gì cả..."
"Không cần tặng gì cho