Tôi vẫn sẽ vì cậu, cúi đầu chịu thua
Tối hôm đó cuối cùng Thời Vi đi KTV.
Cô và Mục Thần học ở lớp năm, cạnh lớp năm là lớp ba.
Lớp ba rất nổi tiếng trong khối, có vài phú nhị đại văn dốt vũ nát, mấy phú nhị đại đó có chút ý với Thời Vi, vốn dĩ Thời Vi không muốn dính líu đến những người đó lắm, nhưng tối hôm đó, Mục Thần không cho cô vào nhà anh, cô cũng không muốn về nhà.
Máu dồn lên não, Thời Vi gọi điện cho đám phú nhị đại từ bốt điện thoại bên đường, phú nhị đại không nói lời nào lái xe đến đón cô, bảo đưa cô đi giải sầu.
Họ ở trong KTV đến rất muộn, khi Thời Vi về đến nhà bố mẹ và Thời Tử Thành đều đã ngủ, muộn như vậy mà chưa về, bố mẹ cô cũng không hề lo lắng cho cô, khi Thời Vi cởi giày bước vào cửa, lại cảm thấy trong lòng có chút thê lương.
Thời Tử Thành về muộn một tiếng, bố mẹ có thể lộn tung các quán Internet gần đó, mà cô đêm khuya không về nhà cũng không có ai lo lắng liệu cô có xảy ra chuyện gì không, cô thực sự không có cảm giác tồn tại trong gia đình này.
Ngày hôm sau đến trường, Thời Vi trực tiếp chép bài của người khác, đêm qua cô lãng phí cả đêm, không có thời gian làm bài tập, bây giờ lại rất buồn ngủ, lên lớp ngủ gà ngủ gật, mỗi tiết học qua đi, cô cũng không biết làm sao chịu được.
Mà cô và Mục Thần cũng không nói với nhau một câu nào nữa.
Thời Vi cũng không quay đầu lại, sau tan học có một nữ sinh tới hỏi bài Mục Thần, Thời Vi đội áo khoác đồng phục lên đầu, đeo tai nghe để ngủ, mắt không thấy tim không phiền.
Thỉnh thoảng tiếng cười phía sau quá lớn, cô liền tháo tai nghe xuống, sốt ruột nói với nữ sinh phía sau: "Có thể nói bé đi được không? Không thấy có người đang ngủ sao?"
Khi nói, toàn bộ quá trình cô không nhìn Mục Thần, tránh mọi khả năng giao lưu và tiếp xúc ánh mắt với Mục Thần, cô và Mục Thần đều coi đối phương như không khí, như thể đối phương không tồn tại.
Sau đó, mỗi tối tiếp theo, Thời Vi đều cùng đám phú nhị đại đi phóng túng, không ít ngày cô không đi tự học buổi tối, cô cứ phóng túng như vậy ba ngày.
Cô đi hát, đi vũ trường, đi phòng điện tử phóng túng, trong vòng đám phú nhị đại đó, cô luôn cười dịu dàng, dáng vẻ phóng khoáng, chơi giỏi lại xinh đẹp, mang ra ngoài chơi cũng đỡ mất mặt.
Khi cùng nhau chơi gắp thú trong phòng điện tử, có người từ trường khác đến trò chuyện với Thời Vi: "Chơi cùng nhau không? Tôi mời cậu."
Thời Vi người đến không từ chối: "Được, nhiều người náo nhiệt, mọi người cùng chơi."
Hậu quả của việc phóng túng buổi tối, chính là ban ngày khi lên lớp tinh thần sa sút, mấy ngày nay Thời Vi không học hành chăm chỉ, không làm bài tập về nhà dù một lần, tự học tối thì ngủ bù, thậm chí còn không biết kiến thức giáo viên dạy là gì.
Lúc tan học, Vương An Vũ nhìn cô muốn nói mà không nói được: "Buổi tối mấy ngày nay, ngày nào cậu cũng cùng mấy phú nhị đại lớp ba đi chơi à?"
"Ừm."
Thời Vi nằm trên bàn lười biếng đáp lại.
"Đám phú nhị đại đó danh tiếng không tốt, đối với nữ sinh cũng không nghiêm túc, mấy hôm nay chúng nó còn khoe khoang mang cậu đi chơi này nọ, dù sao tốt nhất cậu không nên tiếp xúc quá nhiều với chúng."
Mặc dù mọi người nói Thời Vi và Nhan Kiều Kiều đều là bạch phú mỹ, nhưng họ không phô trương bằng đám phú nhị đại lớp ba, đám phú nhị đại đó xưa nay không học hành gì cả, dốt nát, hút thuốc uống rượu đánh nhau, bắt đầu cao trung còn tự cho mình là đúng lái siêu xe khắp nơi, cũng không biết đã qua lại với bao nhiêu nữ sinh, Vương An Vũ luôn cảm thấy, những người đó và Thời Vi không cùng một vòng.
Thời Vi tốt xấu gì vẫn chăm chỉ học tập, đám người đó đã mục nát đến tận xương tủy, người đều mốc meo hôi hám.
Thời Vi thản nhiên đáp lại, cũng không quá coi trọng: "Chỉ chơi mấy ngày, qua hai hôm tự học tối tôi sẽ kiếm chế lại, tranh thủ ngày nghỉ cuối cùng để phóng túng một chút."
Tất nhiên cô sẽ không nói, cô chỉ là không có nơi nào để về mà thôi.
"Như vậy..." Vương An Vũ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, đám phú nhị đại kia dường như không dễ đối phó, cảm thấy sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy, nhưng cậu ta lại không biết làm thế nào để nói với Thời Vi, đành im lặng.
Đúng lúc này, trước cửa phòng học có tiếng huyên náo.
Mọi người nghe thấy tiếng liền đi tới, nhìn thấy một phú nhị đại lớp ba tên Hứa Diệp ôm một bó hồng tươi đi tới, cậu ta không mặc đồng phục, cà lơ phất phơ tựa vào cửa, gọi lớn: "Đưa hoa cho Thời Vi."
Đại khái có 99 bông hồng, cánh hoa màu đỏ tươi, dày cánh, trên cánh hoa có vài giọt nước lấp lánh như pha lê, một bó hồng đỏ tươi lớn, được cậu ta ôm trong tay, phản chiếu màu đỏ lên cánh cửa cũng đỏ rực như ngọn lửa.
Các nữ sinh ghen tị nhất với cách theo đuổi vừa khoa trương lại hư vinh này, cả lớp ồ lên hoan hô: "Wow——"
Còn có nam sinh phía trước lớn tiếng gọi Thời Vi: "Thời Vi! Có người tặng hoa cho cậu!"
"Tốt thật, hoa hồng đẹp quá, tớ chưa bao giờ nhận được nhiều hoa hồng đến thế."
"Còn là Hứa Diệp tặng đó, nghe nói nhà cậu ta rất giàu, riêng bên bờ biển đã có bốn biệt thự."
"Thời Vi cùng đám nam sinh lớp 3 có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế? Tớ nhớ đám phú nhị đại đó mắt trên đỉnh đầu, nữ sinh bên cạnh người này đều thanh tú xinh đẹp hơn người kia."
"Thời Vi không xinh đẹp sao? Cậu ấy cũng nổi tiếng xinh đẹp trong lớp chúng ta, Hứa Diệp hình như trước đó đã theo đuổi Thời Vi, Thời Vi không đồng ý, mấy ngày vừa qua không biết Thời Vi vì sao, rất hay đi với bọn họ."
...
Thời Vi vẫn còn có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái, đi tới cửa nhận hoa hồng: "Cảm ơn."
Hứa Diệp sờ sờ đầu Thời Vi: "Tối nay mấy anh em sẽ dẫn cậu tới bờ biển hóng gió."
Thời Vi liếc cậu ta một cái: "Tha cho tôi đi."
Sắp đến giờ học, mấy ngày nay Thời Vi không sao học được, vốn dĩ chột dạ, cũng sợ bị giáo viên bắt gặp, cô giục Hứa Diệp về lớp, bản thân cũng ôm bó hoa hồng về chỗ ngồi, khi sắp ngồi vào vị trí, cô gặp Mục Thần đang chuẩn bị đi ra.
Mục Thần hơi mím môi, trên mặt vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng vô cảm, cũng không nhìn cô.
Với cục diện lớn như vậy, Thời Vi biết Mục Thần nhất định biết chuyện gì xảy ra.
Chính xác mà nói, có thể cô vốn dĩ muốn để Mục Thần biết chuyện gì xảy ra, cô kỳ thực không thích hành động tặng hoa lắm, cô cảm thấy có chút dầu mỡ, nhưng khi Hứa Diệp tặng, cô không từ chối, còn vui vẻ đón nhận.
Trong lòng cô thực ra chính là muốn để Mục Thần xem xem, cô được hoan nghênh đến mức nào.
Không nhất thiết phải là cậu, cậu không tốt với tôi, còn có hàng ngàn hàng vạn nam sinh đang chờ để tốt với tôi, không có cậu, tôi vẫn có thể sống tốt.
Vừa định đi ngang qua Mục Thần, Thời Vi nghe thấy có nữ sinh hỏi: "Thời Vi nhận hoa rồi cũng xem như đồng ý với việc theo đuổi của Hứa Diệp sao?"
"Không hẳn đâu, tớ cảm thấy cậu ấy đối với nam sinh nào cũng trêu ghẹo mà thôi."
Nữ sinh đó bĩu môi: "Thật tra."
Thời Vi cong môi cười, đột nhiên quay đầu nhìn nữ sinh đó, mở miệng, giọng cô không to không nhỏ: "Trước khi xác nhận quan hệ, trêu ghẹo bất cứ ai cũng không coi là tra."
Câu nói này thực chất là nói cho Mục Thần nghe.
Cậu chưa xác nhận quan hệ với tôi, cũng không có tư cách quản tôi đối với người khác thế nào, cho nên cậu dựa vào cái gì ghét bỏ tôi tra, còn dùng cái thái độ đó với tôi?
Dù sao trong lòng Thời Vi, cô không sai, cô luôn rất khoan dung với chính mình.
Nghe thấy lời của Thời Vi, Mục Thần liếc nhìn cô.
Động tác của anh rất nhanh cũng rất nhẹ, nhưng Thời Vi vẫn cảm nhận được.
Sau khi ngồi vào chỗ, nhìn phía Mục Thần, Mục Thần đã đi ra từ cửa trước, cô chỉ kịp nhìn thấy vạt áo đồng phục của anh đi ngang qua cửa.
Thời Vi rũ mắt xuống, nhìn bó hoa hồng lớn trên tay, đột nhiên cảm thấy hoa đỏ có chút chói mắt.
Đỏ rất thê thảm cũng rất diêm dúa, màu đỏ này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Thời Vi nghĩ đến ánh mắt anh vừa dành cho cô, trong đó có phải bao hàm cảm xúc nào khác không...!là cảm xúc gì, cô không thể đoán được.
Lúc đó cô thậm chí còn có chút nghi ngờ, liệu hành động anh nhìn cô vừa rồi, có phải chỉ là ảo ảnh của cô hay không.
—
Vài ngày sau sự kiện tặng hoa, việc thanh tra của bộ Giáo dục đã hoàn tất, trường tiếp tục chế độ tự học buổi tối.
Thời Vi cuối cùng cũng có cớ từ chối đám phú nhị đại lớp ba, đám phú nhị đại cũng không quá bận tâm, nói đùa: "Thời Vi là người ham học, có thể giống chúng ta sao?"
"Kỳ nghỉ sau lại dẫn cậu đi chơi.
Lúc nào chúng tớ cũng có thời gian."
Thời Vi đồng ý lấy lệ, mỗi tối đi ra ngoài phóng túng, thật ra cô có chút trống rỗng, cô luôn học rất nghiêm túc, vì ít nhất cô muốn cho ba mẹ thấy, cô giỏi hơn Thời Tử Thành.
Khi việc học tiến bộ đã trở thành thói quen, phóng túng vừa rồi khiến cô cảm thấy áy náy và hối hận, cô nhân lúc trường tổ chức tự học buổi tối, bù đắp những kiến thức còn thiếu trước đó, cố gắng theo kịp tiến độ học.
Khi cô quay trở lại trường học, Thời Vi nhạy bén phát hiện, Mục Thần gần đây rất thân thiết với Nhan Kiều Kiều.
Dấu hiệu thực ra đã xuất hiện từ lâu, chỉ là lúc đó cô đang bận chơi với đám phú nhị đại lớp ba, mỗi ngày ngủ gà ngủ gật, thân mình lo chưa xong, làm gì còn sức lực quan tâm đến việc khác, mà bây giờ cô khôi phục lại làm việc và nghỉ ngơi bình thường, mới phát hiện ra.
Chính xác mà nói, không chỉ Nhan Kiều Kiều, Mục Thần đã không còn lạnh nhạt với những nữ sinh khác nữa, hiện tại nữ sinh trong lớp, cô ngược lại trở thành người bị Mục Thần đối xử lạnh nhạt nhất.
Thời Vi không hề nghi ngờ, nếu bây giờ cô hỏi bài Mục Thần, đoán chừng Mục Thần sẽ phớt lờ cô.
Cứ như vậy, Thời Vi nhìn Mục Thần ngày một rời xa cô, càng ngày càng tiến lại gần những người khác, trong lòng đột nhiên dâng lên một số cảm xúc khó tả.
Cảm giác rất kỳ lạ, như thể cô bị cướp mất thứ gì.
Trước đây chưa bao giờ có cảm xúc như vậy.
Ngày trước Thời Vi đều cảm thấy, mọi người chơi cùng nhau, bạn trêu chọc là chuyện của bạn, tôi trêu chọc là chuyện của tôi, ai cũng không thuộc về ai, ai cũng không có tư cách quản ai, chỉ vậy thôi, nhưng bây giờ, nhìn thấy Mục Thần thân thiết với nữ sinh khác, cô thực sự cảm thấy không thoải mái.
Thời Vi không biết tại sao cô lại như vậy, cô đoán...!có thể là vì trước đây Mục Thần đối với cô quá đặc biệt, bây giờ cô không chịu nổi sự đối xử lạnh lùng đột ngột như vậy?
Hoặc có thể Mục Thần biết bí mật của cô, còn từng thu nhận cô, vì vậy trong lòng cô Mục Thần không giống với nam sinh khác?
Hoặc có thể là vì Nhan Kiều Kiều thích Mục Thần, ham m.uốn thắng thua khiến Thời Vi không vui?
Bất kể lý do là gì, Thời Vi dần dần nhận ra, cô đối với Mục Thần có một loại gọi là ham mu.ốn chiếm hữu, thứ này rất giày vò, phản ứng trực tiếp nhất là, chỉ cần Thời Vi nhìn thấy Mục Thần thân thiết với nữ sinh khác một chút, sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, cô thậm chí không thể bộc lộ sự để ý của mình, càng khó chịu thì càng phải thể hiện mình không quan tâm, Thời Vi càng đi trêu chọc các nam sinh khác, cô muốn để Mục Thần thấy—-
Tôi một chút cũng không để ý đến cậu.
Những gì cậu làm với nữ sinh khác không liên quan gì đến tôi.
Mỗi ngày cô đi học về cùng với nam sinh khác nhau, khi cô bị cảm, có vài nam sinh lớp khác đến cho cô thuốc cảm, nam sinh trong lớp cho cô đồ ăn vặt, Vương An Vũ mỗi ngày đều lấy nước cho cô hỏi han ân cần,....!Cô là sủng nhi của nam sinh, nữ thần được yêu thích nhất trong lớp, mỗi lần Thời Vi được nam sinh vây quanh luôn mỉm cười quyến rũ kiều diễm, nhưng trái tim ngày càng trở nên trống rỗng.
Nó trống rỗng đến mức tưởng như không thể lấp đầy được.
Ngay cả khi nói chuyện với nam sinh khác, trái tim cô vẫn luôn để tâm tới Mục Thần, cô muốn xem Mục Thần có thấy cô nổi tiếng hay không, có giống như cô, cũng cảm thấy khó chịu hay không.
Nhưng Thời Vi lại thất vọng.
Mục Thần tựa hồ căn bản không để ý tới cô, anh không quan tâm mỗi ngày có bao nhiêu nam sinh đến tìm cô, cũng không để ý cô nhận được bao nhiêu đồ ăn vặt, anh vẫn làm việc của mình, thậm chí không thèm nhìn cô nửa phút.
Không sai.
Những cảm xúc đắng chát và tế nhị nơi đáy lòng Thời Vi dần dần lên men, cảm xúc này mất kiểm soát, cô không biết làm thế nào, mỗi ngày đều u sầu buồn bã.
Cô không khỏi quan sát Mục Thần - Mục Thần hôm kia giảng bài cho mấy nữ sinh, khi nói chuyện với nữ sinh nào đó độ cung bên môi thậm chí còn rất dịu dàng.
Hôm qua Mục Thần và Nhan Kiều Kiều cùng nhau ra khỏi cổng trường, hai người vừa nói vừa cười, lần này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bọn họ, không phải cô và Mục Thần.
Hôm nay...!Nhan Kiều Kiều đến cửa hàng văn phòng phẩm mua bút, khi đi ngang qua Mục Thần nhân tiện hỏi Mục Thần có muốn đi cùng không, Mục Thần thực sự đã đồng ý.
Anh đồng ý rồi.
Thời Vi trơ mắt nhìn Mục Thần và Nhan Kiều Kiều bước ra khỏi cửa lớp, trong lớp còn có nữ sinh thì thầm với nhau: "Nhan Kiều Kiều và Mục Thần trông thật đẹp đôi."
"Đúng vậy, kim đồng ngọc nữ, nhìn thấy họ rất bổ mắt, tớ cảm thấy hai người họ giống nam nữ chính trong phim thần tượng vậy, mỗi ngày tớ đều lén hít đường của cp..."
Bát quái trong trường luôn lan truyền nhanh chóng, mọi người đều chú ý đến bát quái mới, rất nhanh sẽ quên đi bát quái cũ.
Thỉnh thoảng có người nhắc tới: "Không phải Thời Vi và Mục Thần trước đây cũng rất thân thiết sao?"
Lập tức có người trả lời: "Đó là ngày xưa, Thời Vi từng nghiêm túc với ai sao? Mục Trần hẳn là cũng đã phát hiện ra con người thật của Thời Vi, cậu thấy gần đây bọn họ đâu có nói chuyện."
"Hình như không có thật."
"Tớ cá Nhan Kiều Kiều và Mục Thần sẽ thành một đôi, nữ thần cao ngạo Nhan Kiều Kiều có thể vì Mục Thần bước xuống điện thờ, lần đầu tiên tớ thấy cậu ấy khiêm tốn như vậy với một nam sinh, chủ động mời đủ thứ..."
...
Những cuộc thảo luận như vậy, nhiều đếm không xuể, cho dù Thời Vi không cố ý nghe, cũng nghe thấy rất nhiều.
Thậm chí có người còn cảm thấy cô và Mục Thần không thể, dựa theo tính cách trước đây của Thời Vi, cô có thể tự nhiên bắt đầu quan hệ ái muội tiếp theo.
Nhưng Thời Vi không buông xuống được.
Tim cô, toàn bộ ngũ quan và cảm giác của cô, dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, mỗi ngày bị động tiếp nhận mọi tin tức về Mục Thần, sau đó, những tin tức đó lên men, biến thành cảm xúc chua chát kỳ lạ, độc hại ôm lấy cô.
Thời Vi cảm thấy không còn giống cô nữa, cô ghét việc bản thân mất kiểm soát như vậy, nhưng lại không thể thay đổi được.
Sau khi kết thúc tự học buổi tối, Vương An Vũ cùng Thời Vi chậm rãi đi đến sân tập, Vương An Vũ khó hiểu: "Cậu sẽ không còn nghĩ đến Mục Thần chứ? Cảm thấy gần đây tinh thần cậu không tốt, không phải Mục Thần bị Nhan Kiều Kiều cướp đi chứ? Cậu cảm thấy bản thân rất thất bại đi, tớ nói cậu biết, người yêu có thể cướp đi không gọi là người yêu, nếu cậu thích tớ, tớ hứa sẽ không để bị cướp đi, cho dù Nhan Kiều Kiều có leo lên giường tớ tớ cũng sẽ không để cậu ấy vào mắt..."
"Không phải," Thời Vi cáu kỉnh ngắt lời cậu ta: "Không phải Nhan Kiều Kiều."
Cô cố gắng nói rõ suy nghĩ của mình: "Chỉ là tôi...!mỗi ngày không thể không quan tâm đến Mục Thần, điều này thật kỳ lạ."
Vương An Vũ cũng trầm mặc, hồi lâu sau mới mở miệng: "Thời Vi, cậu sẽ không nghiêm túc với Mục Thần chứ?"
Phản ứng đầu tiên của Thời Vi là phủ nhận: "Sẽ không đâu, cậu ta ngoài khuôn mặt ra thì còn có gì nữa, tính tình lạnh lùng như thế, còn chán nản, rất nhàm chán."
Vương An Vũ nhìn vào mắt Thời