Bạn cùng phòng của Thời Vi là người đầu tiên phát hiện ra cằm của Thời Vi bị bầm, Quách Cẩn Đồng hét lên: "Sơ Niệm Dao sao lại thế này? Sao không bảo vệ tốt người đẹp Thời Vi của chúng ta, ai ôi, phá tướng tớ nhìn đến đau lòng."
Sơ Niệm Dao vẻ mặt ủy khuất: "Cuối buổi phòng thí nghiệm đi hát, khi cậu ấy đi WC đã bị sâu rượu đùa giỡn, tớ không đi theo, đều do Thời Vi quá đẹp, một lúc không làm chủ được thì như vậy."
Trùng hợp hôm nay trưởng phòng Bách Lộ cũng ở phòng, gần đây công việc của hội sinh viên thả lỏng hơn một chút, có thể ở trong ký túc xá nghỉ ngơi, cô nhăn chặt mày: "Phải tìm người đi vệ sinh cùng khi đến những nơi như KTV vào ban đêm, nhiều nguy hiểm, bóp cằm còn tính là nhẹ, nếu gặp phải những kẻ xấu hơn hậu quả không dám tưởng tượng, gần đây trên Weibo con gái xảy ra chuyện không ít, chúng ta không có cách yêu cầu người xấu thiện lương, bản thân chỉ có thể tự đề cao cảnh giác, phái nữ vốn dĩ là nhóm dễ bị tổn thương......"
Trưởng phòng nghiêm túc lại thích lải nhải, sẽ không ngừng giáo dục mọi người, Thời Vi quyết đoán ngắt lời: "Yên tâm, về sau nhất định sẽ chú ý."
Sơ Niệm Dao cũng vội vàng ngăn câu chuyện này lại, nhanh chóng giữ chặt Thời Vi chuẩn bị rời đi: "Đúng vậy, trưởng phòng, về sau bọn tớ nhất định sẽ cẩn thận, buổi chiều bọn tớ phải tới phòng thí nghiệm của thầy Trâu, đi trước ha."
"Trên đường chú ý an toàn, buổi tối có thể hẹn nhau ở căng tin, đừng gọi cơm hộp, hộp nhựa của cơm hộp đối với cơ thể không tốt......"
"Rầm" một tiếng, cửa phòng ký túc xá chặn lại lời cằn nhằn của Bách Lộ, Sơ Niệm Dao thở phào một hơi: "Trưởng phòng còn lải nhải hơn mẹ tớ, vốn dĩ tớ cảm thấy mẹ tớ đã là người phụ nữ trung niên điển hình rồi cơ đấy."
Thời Vi nghe vậy, lại chỉ hỏi vấn đề không liên quan: "Mẹ cậu sẽ lải nhải về cái gì?"
"A?" Sơ Niệm Dao ngẩn ra: "Cũng gần giống như trưởng phòng, cái gì mà đối với cơ thể không tốt, ba mẹ tớ còn thường xuyên gửi cho tớ video, ví dụ như tin tức vừa nghịch điện thoại vừa sạc, sau đó di động nổ, tay bị nổ nát......!lúc trước tớ đã gặp ác mộng trong một thời gian dài sau khi xem xong cái đó."
Thời Vi cong môi cười rộ lên, cảm thấy ba mẹ Sơ Niệm Dao rất đáng yêu.
Cô từ trước tới nay sẽ không có loại đãi ngộ bị lải nhải này, mẹ cô chỉ biết mỗi ngày đi theo sau em trai nói đông nói tây, còn nói với cô phần lớn là "Xem em con đi đâu", "Sao em con còn chưa về?"......
Có đôi khi, Thời Vi rất hâm mộ Sơ Niệm Dao, Sơ Niệm Dao là con một, gia đình hạnh phúc, cha mẹ ân ái, thậm chí tên của cô ấy cũng xuất phát từ "Ba họ Sơ, mẹ họ Dao", là kết tinh tình yêu của ba mẹ, được chờ mong ra đời.
Mà Thời Vi cô, vốn dĩ không nên sinh ra, về sau có em trai, cô ở trong nhà càng dư thừa.
Nghĩ đến đây, Thời Vi khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Cho nên hiện tại cô đều sống cho bản thân, chỉ làm chuyện mình thích, sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà khiến bản thân ủy khuất.
Trên đời này không có người yêu cô cũng không sao, cô yêu bản thân là đủ rồi.
Hai người rất nhanh tới phòng thí nghiệm của thầy Trâu, sau khi đến phòng thí nghiệm, trước tiên Thời Vi cùng Sơ Niệm Dao gặp thầy Trâu, công việc của thầy Trâu rất bận, tùy tiện dặn dò các cô vài câu liền cho ra ngoài, nói có vấn đề gì cứ hỏi đàn anh Giang Dịch Phàm là được.
Quy củ của phòng thí nghiệm từ trước đến nay đều như vậy, nghiên cứu sinh năm ba kèm nghiên cứu sinh năm nhất, nghiên cứu sinh năm nhất kèm sinh viên chính quy, Thời Vi và Sơ Niệm Dao cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Vừa ra khỏi văn phòng của thầy Trâu, Thời Vi liền đeo một chiếc khẩu trang dùng một lần màu xanh nhạt, vết bầm tím trên cằm quá rõ ràng, che khuyết điểm cũng không che được, dứt khoát đeo khẩu trang che một chút.
Nếu không để cho người khác thấy, còn tưởng rằng cô là nạn nhân của bạo lực, tuy rằng, tựa hồ cô xác thật đúng.
Quả nhiên, các đàn anh đàn chị đều hỏi sao cô lại đeo khẩu trang, Thời Vi nói mình bị cảm nặng, diễn trò phải diễn nguyên bộ, khi cô nói chuyện còn cố tình khàn giọng, một bộ dáng suy yếu.
Giang Dịch Phàm bảo cô dùng máy tính lên CNKI* download một số tài liệu học thuật, khi cô và Sơ Niệm Dao dùng máy tính lên mạng, một nữ sinh lạ mặt thò qua, thân thiện nói: "Chào hai người, nghe nói cuối tuần Thời Vi ở KTV hát rất êm tai, ngày đó trong nhà tôi có việc, không thể đi liên hoan, không được thấy cậu hát thật sự rất đáng tiếc.
Hoan nghênh gia nhập phòng thí nghiệm của thầy Trâu, tôi là Tưởng Ngữ Hàm."
* CNKI: là một trang web tra cứu tài liệu học thuật lớn nhất nhì Trung Quốc, trang web này được xem như một kho tàng tài liệu để cho các bạn đang muốn viết luận văn nghiên cứu chuyên ngành liên quan đến tiếng Trung đều có thể tham khảo.
Thời Vi ngước mắt đánh giá cô gái trước mặt, mái bằng, tóc quấn khăn mềm mại, mặc áo sơ mi kẻ ô màu hồng nhạt cùng váy dài màu trắng, thậm chí móc khóa trên cặp sách cũng là một con thỏ bông màu trắng tinh, nhìn qua ngoan ngoãn và dễ thương.
"Cảm ơn, về sau xin chỉ giáo."
Tưởng Ngữ Hàm nghiêng đầu, cười ngây thơ: "Hai người mới gia nhập phòng thí nghiệm, khả năng chưa nắm rõ tình hình, tôi là đoàn sủng* của phòng thí nghiệm, Giang Dịch Phàm là đoàn khinh* của phòng thí nghiệm, đoàn khinh chính là người ai cũng có thể khi dễ, đối với đàn anh Giang Dịch Phàm không cần quá khách khí đâu."
* Đoàn sủng: dùng để chỉ người được yêu thích nhất trong nhóm.
* Đoàn khinh: chỉ một đối tượng bị mọi người trong nhóm "bắt nạt" (không có ác ý, chỉ là một trò đùa).
Lời này nói rất có kỹ xảo, nhìn như trọng điểm ở trên người Giang Dịch Phàm là đoàn khinh, kỳ thật lời trong lời ngoài đều đang cường điệu "Tôi mới là đoàn sủng".
Thời Vi không lên tiếng, cô đại khái đã hiểu, Tưởng Ngữ Hàm không phải tới chào đón, mà là tới thị uy, đại khái là nghe nói sự tích của cô ở KTV, trong lòng cảm thấy không thoải mái, cố ý tới để Thời Vi hiểu một chút tình hình, biết ai mới là "Đoàn sủng".
"Đúng rồi, sao cậu lại đeo khẩu trang? Dù bị cảm cũng không cần đeo khẩu trang, rất nóng đó, hay là cậu sợ phòng thí nghiệm có thuốc thử mang tính ăn mòn.
Cái đó cậu không cần lo lắng, nếu thực sự có, khẳng định chúng tôi sẽ chết trước cậu, dù sao thời gian chúng tôi phát ngốc ở phòng thí nghiệm dài hơn." Tưởng Ngữ Hàm vẫn bộ dáng không hề tâm cơ như cũ, nhưng lời nói ra vẫn mang gai nhọn.
Người tới không có ý tốt, Thời Vi không thích đối phó với những cô gái mưu kế này nhất, giọng nói của cô lãnh đạm: "Cảm nặng, cậu cách xa tôi ra một chút, tránh truyền nhiễm cho cậu."
Tưởng Ngữ Hàm cũng nghe ra thái độ của Thời Vi không tốt, trên mặt cô ta có chút không nhịn được, lại cười nói: "Vậy tôi đi làm thí nghiệm trước, có gì không hiểu cứ hỏi tôi, thời gian tôi vào phòng thí nghiệm tương đối lâu, cũng coi như là tiền bối."
Trước khi đi cũng không quên khoe khoang một chút trình độ bản thân.
Loại nữ sinh tâm cơ này, thật ấu trĩ nhàm chán.
Tưởng Ngữ Hàm đi rồi, Sơ Niệm Dao lặng lẽ thì thầm với Thời Vi: "Xem ra Tưởng Ngữ Hàm đối với cậu có địch ý rất lớn, lúc trước nam sinh trong lớp không phải đều nói cậu là hoa khôi của khoa sao, có nữ sinh nói với tớ, Tưởng Ngữ Hàm ngầm thổ tào* cậu lên tục, nói ánh mắt của những nam sinh đó kém."
* Thổ tào: chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.
Thời Vi nhướng mày: "Tưởng Ngữ Hàm học lớp chúng ta?"
Sơ Niệm Dao: "......" Cô đột nhiên cảm thấy Tưởng Ngữ Hàm rất thảm, lúc nào cũng coi Thời Vi như đối thủ, Thời Vi người ta căn bản không nhớ rõ người này.
Bất quá cũng