Hôm nay Trần Hân tham gia một cuộc thi. Tối hôm qua Chu Lệ sốt sắng nên xem như Trần Diệu cũng nhớ được. Nhưng cô ta thi xong không về mà lại chạy đến quán net!
Chuyện này hoàn toàn khác với tác phong của Trần Hân. Cô ta đến quán net lúc nào?
Trần Diệu cắn nát hồ lô, muốn đi lại đó.
Lại thấy Trần Hân đưa vở cho Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư cũng nghiêng đầu qua nhìn, lười biếng chống cằm, một tay cầm bút viết lên vở Trần Hân.
Trần Hân nhìn Cố Diệc Cư không chớp mắt.
Trong miệng Trần Diệu toàn là vị chua của kẹo hồ lô, lan ra khắp toàn thân. Cô như thấy được xung quanh họ toả ra một vòng sáng, người ngoài không thể nào xen vào được, phía trong chỉ có hai người họ.
Cô nhớ lúc đó ở trường, Cố Diệc Cư nói rằng: "Nhóc này, chị em xinh thật đó."
Anh chưa hề khen cô.
Biết nhau lâu như vậy, anh chưa hề khen, cũng chưa từng xem cô là con gái.
Trần Diệu ngơ ngác, như bị ai đánh, kẹo trong tay rơi xuống đất. Lúc này Cố Diệc Cư quay đầu lại, thấy Trần Diệu mắt long lanh nước nhìn anh, đôi môi bị cô cắn đến nỗi đỏ au, nhìn anh một hồi lâu.1
Cố Diệc Cư khoác tay lên thành cửa, nhướng mày gọi: "Cô nhóc đó hả?"
Trần Hân cũng quay lại, họ nhìn Trần Diệu.
Trong lòng Trần Diệu chua chát, xoay người rời đi.
Đi chưa được hai bước, cô quay lại, đi lại quầy mua thẻ, sau đó tự tin đi đến một cái bàn mà ngồi, vừa khéo là chỗ đối diện với Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư tựa vào lưng ghế, nhìn cô.
Trần Diệu làm như không thấy. Cô bật nguồn lên, nghe thấy Trần Hân nói: "Cố Diệc Cư, cảm ơn cậu đã giải giúp tôi đề này."
Cố Diệc Cư ừ một tiếng.
Trần Hân: "Hôm nay thi mà tôi không chắc lắm."
Nghe như đang kể chuyện.
Giọng cô ta ấm áp, nhẹ nhàng. Nếu như không phải chị cô thì có lẽ Trần Diệu cũng chẳng ghét, sẽ cảm giác giọng Trần Hân êm ái động lòng người, như một nữ thần.
Nhưng lúc này, Trần Diệu chỉ thấy trong đầu đang bùng nổ.
Cô mở máy tính nhưng chẳng biết làm gì, chỉ muốn ổn định lại tinh thần. Tâm trí cô cứ bị hai người đối diện cuốn lấy hết lần này tới lần khác.
Ví dụ như Trần Hân lại hỏi Cố Diệc Cư về mấy cái đề.
Ví như Cố Diệc Cư hình như tắt rồi khởi động lại máy.
Trần Hân thấy như đang tự ngược. Trong lòng cô bực bội, hung hăng đạp một cái, trúng phải đầu gối Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư tò mò nhìn sang, cười: "Làm gì đó?"
Trần Diệu nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của anh qua khe hở. Cô mấp máy môi, hỏi: "Anh có đang vào QQ không?"
Cố Diệc Cư: "Máy hỏng, đang vào lại."
Trần Diệu mím môi, cầm điện thoại, nhắn cho anh một tin. Tiếng tít tít phát ra ở bên kia. Trần Diệu cúi đầu, lo lắng nhìn điện thoại.
Khoảng một phút sau, Cố Diệc Cư trả lời cô.
Trần Diệu: "Em muốn ngồi cạnh anh."
Cố Diệc Cư: "Thẻ của chị em còn, chưa hết thời gian."
Trần Diệu tủi thân, trên mặt nóng lên. Cô thấy tâm tư mình lúc nào cũng đặt trên người Cố Diệc Cư, mà sao chẳng được gì? Thật ra cô biểu hiện rất rõ, chẳng lẽ Cố Diệc Cư không nhìn ra?
Trần Diệu lại nhắn cho anh.
Trần Diệu: "Có phải chị em rất xinh không?"
Gửi xong, tim Trần Diệu đập thình thịch. Cô chăm chăm chú ý động tĩnh của anh, siết chặt điện thoại, tinh thần bất ổn.
Một lúc sau, điện thoại vang lên.
Là Cố Diệc Cư gửi.
Trần Diệu hồi hộp mở ra xem.
Cố Diệc Cư: "Tối không về nhà ăn cơm à?"
Anh lại nói lảng sang chuyện khác.
Trần Diệu tức giận đập điện thoại lên bàn.
Vừa đập, tiếng thông báo lại vang lên.
Cố Diệc Cư: "Chút nữa đi ăn cùng bọn tôi không?"
Lòng Trần Diệu thót lên, cô hỏi lại: "Bọn anh là ai?"
Lúc này Cố Diệc không nhắn lại nữa. Anh đứng lên từ phía máy chủ, nhìn Trần Diệu: "Cùng Triệu Nghĩa."
Trần Diệu ngồi im ở ghế, đỏ mặt nhìn anh.
Cố Diệc Cư nói: "Em chơi trước đi, một lát nữa sẽ gọi."
Trần Diệu không đáp, phồng má nhìn anh rời đi.
Hô nay anh mặc áo bóng chày màu đen cùng quần jean xanh. Quần jean bao bọc lấy đôi chân thon dài, trông vô cùng đẹp trai. Trần Diệu thu lại tầm mắt, đúng lúc thấy được Trần Hân đang ngơ ngác nhìn Cố Diệc Cư. Trần Diệu híp mắt lại, gõ điện thoại lên bàn.
Tiếng phát ra, Trần Hân vội hoàn hồn, thấy Trần Diệu thì rũ mắt xuống.
Trần Diệu nhìn cô ta, nói: "Tối tôi không về nhà, tự chị giải quyết buổi tối được không?"
Trần Hân đáp: "Được."
Đúng là dễ nói chuyện.
Trần Diệu cười, cầm chuột mở game đập chuột. Lúc này cô mới có tâm trạng để chơi.
_____
Nửa tiếng sau, Cố Diệc Cư mang máy chủ về. Sau khi lắp ráp xong, anh gõ bàn, nhắc Trần Diệu đi ăn cơm. Trần Diệu cười, tắt
máy, cầm điện thoại theo sau Cố Diệc Cư. Anh dừng chân, nhìn Trần Diệu, "Không gọi chị em đi cùng sao?"
Khuôn mặt tươi cười của cô cứng lại. Cô ngẩng đầu, cắn răng nói: "Tự anh rủ đi."
Cố Diệc Cư đáp: "Không quen thân."
Là nếu như thân thì sẽ rủ Trần Hân à?
Trần Diệu lại để ý mấy chuyện nhỏ nhặt. Tâm trạng tốt bị ảnh hưởng, nhanh chân vượt qua Cố Diệc Cư. Anh nhíu mày, đi theo sau cô.
Triệu Nghĩa mặc áo khoác mỏng, ngồi bên trong xe, vẫy tay với họ.
Trần Diệu không ngồi ở sau mà bực dọc đi lên ghế phụ.
Cố Diệc Cư đi lại ghế sau, Triệu Nghĩa cười nói: "Đi ăn cơm Tây nha? Lâu rồi không ăn bít tết."
Cố Diệc Cư ừ một tiếng, giọng nói dễ nghe từ sau truyền đến: "Cũng được."
"Nhóc con, thấy sao hả?" Triệu Nghĩa hỏi Trần Diệu.
Trần Diệu cắn chặt môi dưới, cố dịu giọng lại: "Ừm, được."
Đến nhà hàng Tây, Trần Diệu không còn giận nhiều nữa. Cô tháo dây an toàn, vừa quay sang, cửa xe đã được Cố Diệc Cư mở. Anh ngậm lấy điếu thuốc, cười như không cười nhìn cô. Trần Diệu ngừng bước, đỏ mặt, xuống xe với trái tim loạn nhịp. Sự bực tức lúc nãy biến mất một cách thần kì.
Triệu Nghĩa nhìn Trần Diệu một lúc, nở nụ cười, dẫn đường ở trước.
Cố Diệc Cư nhả khói, cúi đầu hít một hơi, bỏ tay vào túi, biếng nhác bước tới bên cạnh Trần Diệu.
Trần Diệu lặng lẽ ngước lên nhìn anh.
Dưới ánh đèn, gò má sắc sảo mang vài phần gợi cảm. Anh lúc ngậm lấy điếu thuốc càng thêm nam tính. Trần Diệu nhìn ngón tay thon dài đang cầm lấy điếu thuốc, rất muốn nắm lấy.
Nhưng cô chỉ dám nghĩ thôi.
Sau khi vào nhà hàng.
Triệu Nghĩa chọn một chỗ ngồi khá tốt. Cố Diệc Cư dập thuốc, tựa vào lưng ghế. Trần Diệu nhìn xung quanh, nói: "Em đi rửa tay."
Sau đó cô đi tới phòng vệ sinh.
Nhìn thấy Trần Diệu đã khuất bóng, Triệu Nghĩa đá chân Cố Diệc Cư: "Em ấy sao vậy?"
Cố Diệc Cư bấm điện thoại, ngước lên nhìn anh ta: "Ờ, chắc là đang dỗi."
Triệu Nghĩa: "Hở? Nãy tớ có lên xem, chị của em ấy cũng ở đó à? Cái cô học bá lạnh lùng đó á?"
Cố Diệc Cư vẫn hờ hững như vậy: "Ừm."
Triệu Nghĩa cười khẽ: "Nói xem, hai chị em này cậu có cảm giác gì?"
_____
Trần Diệu sửa sang tóc tai, rửa tay xong bước ra ngoài, lúc này mới rời đi. Mọi thứ xung quanh rất ổn, có rất nhiều cặp tình nhân. Nếu như không có Triệu Nghĩa thì hay rồi, để cho cô với Cố Diệc Cư được tận hưởng buổi hẹn hò hai người. Cô nắm lấy tay cầm bằng gỗ, lại nghe được giọng nói trầm thấp của Cố Diệc Cư.
"Đàn ông đều thích con gái khó chiếm được."
Trần Diệu ngừng bước.
Triệu Nghĩa cũng lên tiếng: "Xem ra Cố gia thích chị gái hơn nhỉ. Dù sao thì đó cũng là học bá lạnh lùng khó chinh phục, còn về cô nhóc kia thì lòng dạ dễ đoán, có phải vậy không?"
Cố Diệc Cư không trả lời.
Trần Diệu không nghe nổi nữa,
Tay cầm bằng gỗ có hơi lạnh.
Cô nhớ tới nhiều chuyện.
Trần Hân theo lời anh rất đẹp. Lúc nói về Trần Hân, anh luôn lảng sang chuyện khác, nâng Trần Hân lên.
Hoá ra là vậy.
Anh càng thích Trần Hân hơn.
Như cha mẹ cô vậy, luôn thiên vị cho cô ta.
Trần Diệu cắn chặt môi dưới, xoay người chạy đi trong gió lạnh.