Cả người Cố An Trạch cứng đờ, không phải cậu chưa từng ảo tưởng Tần Sở sẽ dịu dàng với mình.
Nhưng đối với cậu mà nói, đó là thứ gì đó cực kỳ xa xôi.
Cuối cùng cậu cũng hiểu rõ vị trí của mình, thế nên đã sớm không còn những vọng tưởng xa vời thế nữa.
Cậu đã làm sai gì sao....!
Tiếng la mắng đầy giận dữ của Tần Sở trước kia không ngừng vang vọng bên tai.
Nhưng giờ đây, người kia lại dịu dàng ôm lấy cậu, lẩm bẩm không ngừng gọi tên cậu...!Trái tim phát run lên vì sợ hãi, cả người cứng đờ không dám động đậy.
Có lẽ là do uất ức tích tụ, đôi mắt mở to sững sờ, hai hàng nước mắt không ngừng lăn xuống.
“An Trạch...!Em làm sao vậy?” Nhận thấy cả người đối phương cứng ngắc, Tần Sở mới buông lỏng một tí, lo lắng nhìn cậu.
Hô hấp bởi lúc trước chạy vội vã vẫn có chút dồn dập, Cố An Trạch nhìn chằm chằm Tần Sở xa lạ trước mặt, rồi lại vô cùng sợ hãi rủ mắt xuống.
“Xin lỗi...!Thật sự xin lỗi...”
Cậu không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu “Thật sự xin lỗi” kia.
Tình cảm dịu dàng ôn nhu như thế quá xa lạ, làm cậu rất sợ hãi.
Tần Sở sao có thể đối xử dịu dàng như thế với cậu được? Chắc chắn là...!cậu đã làm sai gì rồi, hắn muốn trừng phạt cậu....!
Cố An Trạch đã hạ quyết tâm phải rời khỏi, cậu không hy vọng lần gặp cuối cùng để lại ấn tượng hèn nhát yếu đuối đến thế này.
Nhưng nước mắt lại không thể kìm nổi mà trào ra từng giọt.
Cơ thể không ngừng run rẩy, một tiếng “Thực sự xin lỗi” thậm chí còn mang theo cả tiếng nức nở, khàn khàn mà sợ hãi.
Tần Sở hoàn toàn giật mình.
Hắn nhanh chóng nhận ra nguyên nhân.
Cố An Trạch bây giờ có lẽ đã vô cùng suy sụp, còn chưa kể tới mấy tiếng trước hắn còn thô bạo đuổi cậu đi.
Hiện tại cho dù mình có nghiêm túc nói thương cậu, chỉ sợ Cố An Trạch cũng không thể tin nổi.
Nhưng nhìn người trước mặt hoảng sợ như vậy, trái tim hắn như bị bóp chặt, đau đớn không khôn nguôi.
“An Trạch, An Trạch...!Em chưa từng làm sai gì cả, không cần xin lỗi, không cần phải xin lỗi đâu….”một tay hắn còn đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của đối phương, một tay nâng lên giúp Cố An Trạch lau nước mắt.
Một giây trước khi chạm vào, cơ thể người kia như khẽ run lên, rõ là muốn né tránh, nhưng lại cực kỳ sợ hãi mà cứng đờ tại chỗ.
Cậu chắc là sợ Tần Sở lại muốn đánh mình, nhưng thật sự thì bàn tay kia chỉ đang muốn giúp cậu lau đi nước mắt mà thôi.
“Đừng khóc...!Đừng khóc...”
Hai mắt đều sưng đỏ cả lên, sao trước kia hắn có thể nhẫn tâm bắt nạt một người dịu dàng ít nói như vậy? Hối hận mười tám năm qua đều được gửi gắm vào những đầu ngón tay giúp cậu lau đi giọt nước mắt.
Động tác của Tần Sở hết sức nhẹ nhàng, chỉ sợ bàn tay thô ráp của chính mình làm đau làn da mỏng manh nhẵn nhụi của Cố An Trạch.
Đáng tiếc sự dịu dàng của hắn lại càng làm người trước mắt rơi nước mắt.
Cậu cũng rất muốn mình dừng lại, nhưng hết thảy đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa.
Cố An Trạch lộ ra vẻ áy náy không yên, miệng mấp máy, theo bản năng thì thào “Thật sự xin lỗi”.
Tần Sở cố gắng làm cho cậu không khóc, vậy mà cậu còn khóc không ngừng...!
Nhất định đã làm hắn tức giận...!
Lúc trước khi ở trên giường, cho dù cậu đau đớn nghẹn ngào, đối phương cũng sẽ yêu cầu mình không được khóc.
Nếu mà khóc ra tiếng, động tác của hắn lại càng thêm thô bạo.
Có điều Tần Sở của khi đó và Tần Sở hiện tại sao có thể giống nhau? Nhưng Cố An Trạch lại không thể phân biệt được.
Quá khứ đau đớn vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, cậu bắt đầu hoảng sợ.
Thân thể nhỏ bé ngồi dưới đất gần như thu nhỏ lại, như chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị Tần Sở đánh.
“An Trạch!”
Tiếng hét thảm thiết và tiếng khóc đau lòng như sấm vang bên tai cậu.
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, lập tức đối diện với khuôn mặt đẫm nước mắt của Tần Sở.
Hô hấp Tần Sở bởi vì khóc mà không ngừng run rẩy, trong mắt chứa đầy tình cảm phức tạp xen lẫn hối hận.
Cố An Trạch bối rối tròn mắt nhìn.
Tần Sở....!Tại sao lại khóc?
Trong kí ức của cậu, trừ lúc ông nội hắn qua đời, còn lại chưa từng thấy Tần Sở rơi lệ.
Nhưng mà hiện tại, sao hắn lại khóc?
Cơ thể so với đầu óc còn nhanh hơn một bước, có lẽ trong tiềm thức cậu đã coi Tần Sở là trung tâm.
Thấy Tần Sở khóc, hai tay cậu gần như vội vàng vươn ra, cố gắng lau đi những giọt nước mắt.
Nhưng khi chuẩn bị chạm vào, lại có chút cứng ngắt sợ sệt dừng lại giữa không trung.
Mãi cho đến khi Tần Sở nắm lấy tay cậu đặt lên mặt hắn mới ấp úng nói: “Anh đừng khóc...!Em, em cũng không khóc...”
Bàn tay dán lên hai má ấm áp của đối phương, giống như đang nằm mơ vậy, nhưng mà tất cả đều không phải là mơ.
Tần Sở lại một lần nữa kéo cậu vào ngực, ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng kề sát chóp mũi lên mặt Cố An Trạch ở đối diện.
“An Trạch...!Thật sự xin lỗi, anh sẽ không bao giờ....!đuổi em đi nữa.”
Mười tám năm trằn trọc, trong lòng hắn chỉ duy nhất thì thào những lời này, cuối cùng cũng không có cơ hội mở miệng.
Hiện giờ Cố An Trạch ngay trước mặt hắn, không phải là hũ tro cốt lạnh băng, cũng không phải khối bia mộ lạnh lẽo kia nữa....!
Đồng tử Cố An Trạch co rút mạnh.
Còn chưa đợi cậu kịp phản ứng, một nụ hôn dịu dàng đã rơi xuống giữa hàng lông mày.
Như thể thứ hắn đang ôm tròng lòng là khối bảo thạch quý giá, hắn dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt mặn chát dọc khóe mắt cậu.
Cậu chưa từng được Tần Sở dịu dàng hôn như vậy.
Lúc này cậu đứng ngây ra đó, thiếu chút nữa là quên cả hô hấp.
“Anh rất xin lỗi, em đừng đi...” giọng Tần Sở khàn khàn, một lần lại một lần lặp lại, nước mắt lăn dài trên mặt.
Hắn tham lam hôn lên gò má mềm mại của cậu, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt không chịu dừng lại.
Không có suy nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần muốn hôn cậu mà thôi.
Cố An Trạch đã hoàn toàn nép vào lồng ngực hắn.
Đầu óc vô cùng hỗn loạn, nụ hôn nhẹ nhàng kia lại càng thêm rõ ràng, dường như cảm xúc toàn thân đã dồn hết lên mặt.
Một tay Tần Sở luồn vào tóc Cố An Trạch, một tay lại nhanh chóng vòng lấy ôm eo cậu, không ngừng hôn hôn liếm liếm khuôn mặt cậu.
Mãi cho đến khi tất cả da thịt đều bị hắn lướt qua một lần, mới ngập ngừng chạm vào đôi môi nhợt nhạt kia.
Cố An Trạch không tránh né.
Cậu hoàn toàn không tiêu hóa hết được tình huống hiện tại, chỉ có thể để Tần Sở liên tục hôn lên.
Hai cánh môi mềm mại như cánh hoa chạm vào nhau, giống như có dòng điện chạy qua khiến cho cả người vừa tê dại vừa vô lực, chỉ có thể dồn hết sức nặng lên người đối phương.
Tần Sở từng chút từng chút một liếm muốt đôi môi ngọt ngào của cậu, mãi cho đến khi đôi môi tái nhợt chuyển sang màu