Cả khuôn mặt Cố An Trạch không có tiền đồ mà đỏ bừng lên, cậu biết mọi thứ trước mắt đều là giả tạo nhưng vẫn không kìm lòng được mà khao khát ấm áp của người nọ trong chốc lát thôi.
Có vẻ Tần Sở còn muốn giúp cậu mặc luôn quần, đến nước này thì cậu không thể im lặng được nữa mà nhỏ mặt thỏ thẻ một câu: "Để em tự mặc được rồi."
Dạ dày có chút khó chịu, nhưng cậu vẫn mặc kệ, canh lúc Tần Sở xoay người sang chỗ khác liền tròng lẹ quần vào, đoạn hấp tấp bước xuống giường.
Tần Sở còn quay lưng về phía cậu, nghe thấy tiếng bước chân mới xoay đầu lại, kế đó giúp cậu chỉnh cổ áo chưa ngay nếp lại.
Cố An Trạch cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, nếu không thì sao Tần Sở vẫn chưa la mắng rồi phạt cậu nữa?
Cầu Cầu chạy lạch bạch vào phòng ngủ, trong miệng còn ngậm đồ chơi bằng nhựa.
Nó định tìm Cố An Trạch chơi, nhưng giây phút nhìn thấy Tần Sở, hai mắt chó mở to đùng.
Nếu không có thứ đồ chơi bằng nhựa yêu quý trong miệng chắc đã lè cả lưỡi cả luôn.
Cậu có hơi lo rằng Tần Sở sẽ mắng Cầu Cầu, nói sao thì đây cũng là phòng ngủ.
Vậy mà ngoài dự đoán, Tần Sở trông rất thành thạo mà ngồi xuống nhẹ vuốt hai cái lên đầu Cầu Cầu.
Cầu Cầu vốn vẫn đang sợ hãi, nhưng sau khi được sờ cho sường phê pha, thế là toàn bộ thân hình nó đều dựa hẳn lên tay Tần Sở, cổ họng cũng khẽ rên "Ư ử".
Tần Sở không nhịn được cười, rồi lại dùng sức xoa hai cái nữa xong mới chống gối đứng dậy.
Cố An Trạch cứ thế bị hắn dắt vào nhà tắm trong tình trạng đầu óc còn ngơ ngác, mãi cho đến khi một bàn chải đánh răng có sẵn kem cộng thêm một ly nước đặt trước mặt cậu mới phục hồi tinh thần lại, hốt hoảng nhìn Tần Sở.
Tần Sở biết có lẽ Cố An Trạch sẽ không thể chấp nhận được ngay, nhưng khao khát từ tận đáy lòng kêu gào hắn phải đối xử tốt với người trước mặt này.
Cố An Trạch ngoan ngoãn cầm bàn chải cùng cốc nước lên xúc miệng, còn hắn thì đứng một bên cẩn thận khắc sâu từng đường nét trên gương mặt đối phương.
Là An Trạch...Đây là An Trạch của hắn....
Ánh mắt kia vừa dịu dàng lại vừa dâng tràn yêu thương, thế nhưng lại khiến bản năng Cố An Trạch cảm thấy bất an.
Đầu óc có chút chậm chạp, cậu chỉ có thể nghe theo yêu cầu của Tần Sở mà liên tục chải răng xúc miệng.
Cậu sợ động tác mình chậm quá sẽ chọc giận người kia, vì thế đẩy nhanh tốc độ hơn nên vô tình chà sát kem đánh răng lên đầu lưỡi.
Dạ dày vốn không thoải mái lập tức trào lên, sắc mặt cậu đã tái nhợt đi rất nhiều, cả trán cũng thấm đầy mồ hôi.
Lúc này Tần Sở đang nghiêm túc quan sát cậu, tất nhiên cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng Cố An Trạch vẫn không ngừng súc miệng, hắn vừa định mở miệng hỏi cậu có khó chịu ở đâu không thì người bên cạnh đã đau đớn khom lưng nôn mửa.
Chén cháo ban nãy hắn đút bị phun ra hết, ngoài ra chẳng còn thứ gì nữa, thêm vào đó mùi chua của dịch dạ dày cũng tràn ngập khắp phòng tắm.
Con ngươi của Tần Sở đột ngột co rút lại, gần như lập tức đỡ lấy cơ thể đang cong vòng Cố An Trạch, nhưng lại không dám ôm mạnh, chỉ có thể vuốt nhè nhẹ lên sống lưng cậu, để cậu thoải mái hơn đôi chút.
Dạ dày không ngừng co thắt lại, Cố An Trạch khó chịu đến nhíu mày, mồ hôi trên trán liên tục túa ra.
Mãi cho đến khi chỉ ói ra được nước mới gắng gượng đỡ được chút ít, rồi đứng một chỗ thở dồn dập.
"An Trạch...An Trạch..." Tần Sở sốt ruột túm khăn xuống, đoạn để đối phương dựa vào người mình.
Cố An Trạch thở phì phò một lúc, xong mới miễn cưỡng cầm lấy lau khóe môi.
"Thật xin lỗi...." giọng cậu yếu ớt vang lên, nhưng vẫn lộ ra vẻ áy náy rõ ràng.
Tần Sở đã tự mình xuống bếp nấu cháo...còn đút cho cậu từng muỗng...
Toàn bộ đều bị cậu nôn ra....
Áy náy lẫn bất an tràn ngập trong đầu, Cố An Trạch hốt hoảng rồi lại bất lực nhìn người trước mặt, môi hơi mấp máy, như ngây ngốc mà lẩm bẩm ra câu "Thật xin lỗi."
"Em...Em không phải cố ý đâu, xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
Nước mắt đọng trên khóe mắt trượt dần xuống, cậu thật sự đang tự trách bản thân, đến cả giọng nói cũng nghẹn ngào.
Tần Sở hoàn toàn bị giật mình, thân hình cứng đờ không nhúc nhích nổi.
"An Trạch...Em đừng xin lỗi nữa."
Dường qua rất lâu sau hắn mới tìm lại được âm thanh của mình.
Hắn hít sâu một hơi, đoạn cầm một cái khăn mặt sạch sẽ, cố kìm xót xa trong lòng mà cẩn thận lâu đi nước mắt trên mặt Cố An Trạch.
Tại sao...cứ luôn xin lỗi vậy.
Bởi vì trước đây hắn quá đáng sợ sao?
Giọt nước mắt kia không ngừng thiêu đốt trái tim hắn, Tần Sở vừa thâm tình lại vừa bi thương nhìn người trước mặt, lau đi nước mắt từng chút một vương trên khóe mi Cố An Trạch.
Đôi mắt sưng đỏ vì khóc mới dần dịu xuống giờ lại đỏ bừng, trông như một con thỏ nhỏ.
Cố An Trạch ngơ ngác mở to mắt, vẫn không nhúc nhích mặc cho hắn đụng chạm.
"Em còn khó chịu ở đâu không?" giọng nói tuy hơi khàn nhưng dịu dàng, Tần Sở ghé vào môi cậu hôn một cái, sau đó không ngại chút nào mà rửa sạch bồn nước bị nôn dơ.
Cố An Trạch có hơi ngượng ngùng, thế rồi Tần Sở rót cho cậu một ly nước.
"Súc miệng đi."
Giống như đang dỗ dành trẻ con, ánh mắt dịu dàng mà cưng chiều, trông như chẳng hề tức giận.
Không biết sao Cố An Trạch có hơi bất an, nhưng đối mặt với Tần Sở ân cần trước mắt thì không tài nào thốt nổi một lời.
Tần Sở xả sạch bồn nước, dùng nước tẩy rửa thêm lần nửa rồi mới mở nước