Cố An Trạch biết, khát khao được chết của cậu bây giờ đều là tại bệnh trầm cảm mà ra.
Đúng ra cậu phải kịch liệt chống chọi, nhưng trải qua tra tấn suốt ba năm kia đã tiêu hao hết toàn bộ ý chí của cậu rồi.
Hơn nữa nếu cứ tiếp tục cố chấp thì có ích gì?
Trầm cảm của cậu là mối uy hiếp để ép buộc Tần Sở ở lại bên mình, cậu cho rằng cậu đã hài lòng lắm, nhưng nhìn Tần Sở cố gắng chịu đựng để bày ra bộ mặt tốt đẹp trước mặt mình, tim cậu lại như bị dao cứa vào.
Chỉ cần chết đi thì sẽ không còn phải đau khổ tuyệt vọng nữa.
Tần Sở có thể sống hạnh phúc cùng Hứa Tử Mặc, còn cậu cũng sẽ không mang bất cứ phiền phức nào cho ai khác nữa, chẳng phải sao?
Ý nghĩ kia này giống như hạt mầm ươm vào trong tâm trí cậu, rễ cây tiếp tục sinh sôi nảy nở, thế nên từng giờ từng phút Cố An Trạch sẽ chỉ nghĩ đến mình nên chết như thế nào thôi.
Cậu vốn không muốn hù Tần Sở, cũng không hề nghĩ đến để cho hắn gánh lấy bất kỳ tội nghiệt nào, chỉ hy vọng có thể tìm một chỗ an tĩnh để một mình lặng lẽ chết đi.
Có điều cậu không ngờ được là Tần Sở lại đột nhiên phát hiện cậu mắc bệnh trầm cảm, thậm chí còn biết cậu định tự sát, thế cho nên kết hoạch bị giãn đoạn đôi chút.
Này thì....thật sự xin lỗi, Tần Sở.
Mong là sẽ không dọa anh sợ.
Cậu mỉm cười đứng dậy, lấy một nắm rau trong tủ lạnh ra rửa sạch để vào bồn nước.
Tần Sở gọi điện đến hỏi cậu đang làm gì, Cố An Trạch không giấu diếm mà trả lời hắn bằng giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn áy náy.
"Trong nhà còn một miếng ức gà, trưa nay ăn cháo được không? Em định nấu ít cháo gà." Cậu vặn vòi nước đến mức tối đa, nhưng không thò tay vào dòng nước.
Nước chảy xuôi liên tục cọ rửa lên lá cải, Tần Sở không nghi ngờ gì, trái lại trong lòng càng thêm an tâm.
"Được chứ, anh sẽ về sớm thôi, chờ anh."
Bên tai vang lên tiếng nước chảy hòa cùng âm thanh dao phay cắt trên tấm thớt, Tần Sở không hoài nghi cậu, hắn khóa cửa xe rồi cất bước đi vào quán cà phê.
Cố An Trạch nghe thấy tiếng hắn đi đường, tay đang cầm dao bỗng nhiên buông ra, đoạn chầm chậm nở nụ cười bi thương.
Như vậy....chắc là được rồi.
Có lẽ lúc nhìn thấy được Hứa Tử Mặc, Tần Sở sẽ không còn nói chuyện với mình nữa đâu nhỉ.
Con dao bị để qua một bên, tai nghe cũng bị nhẹ nhàng gỡ xuống, lẳng lặng để trong túi.
Để làm cho Tần Sở yên tâm, cậu không khóa vòi nước lại, mà tiếp tục đi múc một ít gạo vo vài cái trong nồi.
Cắt cổ tay tự sát ở nhà có hơi kinh dị, cậu biết huyết áp của một người có thể đạt đến mức nào, cậu không muốn lúc Tần Sở phát hiện ra mình chỉ toàn là máu tươi trên nền đất.
Chưa nói đến sẽ làm đối phương sợ, nội tẩy rửa thôi đã không dễ rồi, thế nên không bằng chết một cách đẹp đẽ sạch sẽ một chút, tránh để lại ký ức không tốt cho Tần Sở.
Nhìn bếp ga trước mặt, Cố An Trạch từ từ nhắm mắt lại.
Methyl mercaptan và carbon monoxit* không màu không mùi bị cậu hít hết vào mũi họng, bên tai hãy còn vang vọng tiếng nước chảy.
Vì chờ đợi mà nhịp tim đập nhanh hơn, cậu đóng cửa sổ lại, rồi chậm rãi ngồi dựa vào góc bếp.
Thị lực dần dần mất đi, não bộ không khỏi choáng váng.
Có lẽ là do lượng oxy trong máu suy giảm, nhịp thở dần trở nên nhanh hơn.
(*Methyl mercaptan (methanethiol - CH4S) là một loại khí không màu, dễ cháy với mùi cực kỳ mạnh và phản cảm.
Ở nồng độ rất cao, nó có độc tính cao và ảnh hưởng đến hệ thần kinh trung ương.
Mùi thâm nhập của nó cung cấp cảnh báo ở nồng độ nguy hiểm.
*Cacbon monoxit - CO, là một chất không màu, không mùi, bắt cháy và có độc tính cao.Cacbon monoxit là cực kỳ nguy hiểm, do việc hít thở phải một lượng quá lớn CO sẽ dẫn tới thương tổn do giảm oxy trong máu hay tổn thương hệ thần kinh cũng như có thể gây tử vong.
CO là chất khí không màu, không mùi và không gây kích ứng nên rất nguy hiểm vì người ta không cảm nhận được sự hiện diện của CO trong không khí.
Triệu chứng ngộ độc CO thường bắt đầu bằng cảm giác thất thần, nhức đầu, buồn nôn, khó thở rồi từ từ đi vào hôn mê.
Nếu ngộ độc CO xảy ra khi đang ngủ say hoặc uống say thì người bị ngộ độc sẽ hôn mê từ từ, ngưng thở và tử vong.Ngộ độc CO có thể xảy ra ở những trường hợp chạy máy nổ phát điện trong nhà kín, sản phụ nằm lò than trong phòng kín, ngủ trong xe hơi đang nổ máy trong nhà hoặc gara...)
Rất nhanh thôi...là có thể chết rồi.
Thật quá tốt.
Trước mắt như ẩn như hiện ra gương mặt dịu dàng của Tần Sở, cậu muốn đưa tay sờ lên, nhưng tay chân đã không còn sức để nhúc nhích.
Dạ dày trào lên một trận buồn nôn, cậu cố nhịn không phát ra tiếng nào mà chỉ dựa vào góc tủ chén, ngẩng đầu không ngừng thở dồn dập.
Rất nhanh thôi...là có thể chết rồi.
Tất cả đều sẽ kết thúc...
Tầm mắt dần trở nên tăm tối, cuối cùng do ngộ độc khí than mà ngất đi, đúng lúc này vệ sĩ canh ngoài cửa ngửi được mùi gì đó kỳ lạ bèn tức khắc phá cửa xông vào.
Tần Sở đang ngồi trước mặt Hứa Tử Mặc, tâm trạng không tốt lắm nhấp một ngụm cà phê.
Hắn không định nói nhiều với Hứa Tử Mặc thêm nữa, nhưng đối phương hiển nhiên không thể chấp nhận được thái độ thay đổi đột ngột của hắn, tỏ vẻ khó tin.
"Anh nói vậy là sao? Tần Sở, bây giờ anh nói với tôi anh yêu Cố An Trạch á?!"
"Chính cậu ta hại chúng ta phải tách ra! Chẳng lẽ anh quên rồi?! Anh luôn mồm bảo anh hận cậu ta, anh quên hết rồi à?!
Mặt Hứa Tử Mặc lạnh băng, bàn tay đang cầm ly nước cũng phát run.
Giọng y tràn ngập lửa giận, thế nhưng lại ngại nơi đây là chỗ công cộng, âm thanh không thể không hạ thấp lại.
Vậy mà Tần Sở ngồi phía đối diện lại không có biểu cảm gì như cũ, chỉ có ngực hắn không ngừng phập phồng, mặt không cảm xúc nói một tiếng "Xin lỗi."
"Không cần biết trước đây anh đã nói gì, thật sự xin lỗi, giờ đây anh chỉ muốn ở bên cạnh An Trạch thôi, sau này cũng như vậy."
"Anh sẽ cố bồi thường cho em, có điều hy vọng chuyện trong quá khứ hôm nay có thể hoàn toàn cắt đứt, cũng hy vọng em đừng đến quấy rầy cuộc sống của anh và Cố An Trạch." Người trước mặt không phải Cố An Trạch, giọng điệu hắn lẫn chút lạnh nhạt theo thói quen.
Bên tai còn nghe được tiếng nước chảy và tiếng hít thở, lòng hắn dâng lên chút ấm áp, ánh mắt không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đây không xa có một cửa hàng bán hoa, lúc về nhà tiện thể mang cho An Trạch một đóa hồng, hẳn là cậu sẽ thích lắm.
Nghĩ như vậy hắn lại muốn chạy nhanh về nhà, nhưng Hứa Tử Mặc vẫn không chịu để cho Tần Sở đi.
Y hung hăng nhìn chằm chằm Tần Sở, cả người khó chịu đến run lên.
"Anh...!anh có ý gì...!hả Tần Sở, anh nói lại một lần nữa..."
"Tôi nghĩ Hứa tiên sinh không phải là nghe không hiểu, thật lòng xin lỗi, tôi phải về rồi." Bây giờ nói gì đi chăng nữa cũng không còn ý nghĩa, hắn đứng thẳng dậy rồi gọi phục vụ lại tính tiền.
Hứa Tử Mặc vẫn không chịu để hắn đi, y lập tức đứng lên tóm chặt lấy Tần Sở, nhưng lúc này đây trong tai nghe vốn yên tĩnh lại vang lên một tiếng "Ầm", kế đó là tiếng bước chân nặng nề bình bịch đan xen nhau.
Giai điệu nhạc trong quán cà phê khiến hắn