Giọng hắn bất giác trở nên nghiêm trọng, hắn gần như là nạt nộ Tần Sở.
Nhưng người trước mặt lại như bị một cây búa gõ mạnh vào đầu, không thể tin mà nhìn hắn, "Sao có thể...Rõ ràng tôi, rõ ràng tôi quay lại quá khứ rồi kia mà...."
"Còn Cầu Cầu mà anh nói, sớm đã chết trong vụ tai nạn xe hơi bốn tháng trước, anh quên hết cả rồi sao?"
Lâm Húc Phi chỉ cho rằng hắn đang tự lừa mình, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, thậm chí còn hơi khinh thường hắn.
Cơ thể Tần Sở không kìm được mà run bần bật, hắn hoảng hốt phản bác lại: "Sao có thể được...Rõ ràng là tôi còn nhập vào trên thân Cầu Cầu, nó vốn chưa chết..."
"Ồ, anh đang nằm mơ sao?" Lâm Húc Phi nhíu mày, sắc mặt cũng dần trở nên nặng nề.
Tần Sở vẫn còn đang lẩm bẩm: "An Trạch chưa chết...Tôi ngăn em ấy lại được, em ấy chưa chết..."
"Tần tiên sinh, tôi cũng thật sự mong là Cố An Trạch không tự sát vì một tên cặn bã như anh, nhưng sự thật là cậu ấy đã tự sát vào ngày 18 tháng 7 rồi! Hủ đựng tro của cậu ấy hiện giờ được đặt ở nhà tưởng niệm kìa, anh đến chuyện đào mộ lên còn làm được mà bây giờ lại không dám thừa nhận à?!"
"Không, không phải..."
"Thật xin lỗi, tôi nghi anh mắc chứng ảo tưởng rồi." Lâm Húc Phi cười lạnh một tiếng, "Anh nói anh quay về quá khứ? Anh nói anh nhập vào thân của một con chó đã chết từ lâu sao?"
"Sợ là mọi thứ đều là giấc mộng mà anh muốn che đậy lương tâm cắn rứt của mình trong lúc hôn mê mà thôi, phải không Tần tiên sinh?"
"Làm sao có thể...."
Tần Sở hoảng sợ lắc đầu, hắn không muốn nhớ lại một chút chuyện gì đó để chống đỡ cho lời của mình, nhưng mọi ký ức đều như bị một lớp vải mỏng che kín.
Rõ ràng mới vừa rồi còn in hằn trong tâm trí hắn, vậy mà giờ phút này lại như hạt bụi bị gió thổi bay đi từng chút một.
Sao lại như vậy được...Vì sao đến dáng vẻ của Cố An Trạch hắn cũng không tài nào nhớ ra nổi?!
Đột nhiên đầu đau như muốn nứt ra, hắn nhắm chặt mắt, rồi ôm chặt lấy đầu mình, trước mắt không hiểu sao lại xuất hiện một tia sáng quen thuộc.
Hắn nhớ rõ...đây là ánh sáng hiện ra mỗi lần hắn xuyên không...!
Khoan đã, đây là...!
Ký ức bị phong ấn từ lâu bỗng nhiên hiện rõ rành rành, đó là hắn vẫn đang cúi đầu vuốt ve hủ tro cốt trong lồng ngực, thế rồi một chiếc xe tảigầm cao đột nhiên lao tới.
Tia sáng chói lọi trong bóng tối khiến hắn mất đi thị giác trong giây lát.
Va chạm cực lớn đạp vào từ bên cạnh, lúc đó hắn chỉ có thể vô thức ôm An Trạch vào vòng tay mình...!
Chẳng lẽ, thật sự chỉ là một giấc mơ của hắn thôi sao?!
Lâm Húc Phi vẫn trưng nụ cười xem thường đó, nhưng vẻ mặt có hơi đanh lại, đoạn cẩn thận quan sát biểu hiện thay đổi liên tục của Tần Sở.
"Không thể nào...Không thể nào là mơ được, tôi thật sự ngăn em ấy lại được mà...."
"Tôi còn bên em ấy suốt ba mươi năm, sống hạnh phúc suốt ba mươi năm..."
Vẻ mặt của hắn đã có chút không bình thường, dường như đang nhớ lại chuyện ảo giác nào đó, gương mặt cũng mơ hồ hiện lên sự điên cuồng.
Lâm Húc Phi mím môi, thu lại sắc mặt châm chọc, rồi im lặng nhìn người đàn ông đang tự lầm bầm trước mắt.
"Em ấy đang ở nhà chờ tôi, tôi phải về gặp em ấy...."
Tần Sở đỡ trán cười khổ, lảo đảo bước ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Húc Phi khẽ cau mày, hắn không thể không len lói một nghi ngờ rằng tinh thần của Tần Sở có đôi chút vấn đề, nhưng đối mặt với tên hung thủ hại chết Cố An Trạch thì hắn lại không thể nào bày ra sự kiên nhẫn mà thường ngày hay dùng để đối phó với bệnh nhân của mình.
"Anh muốn đi xem tro cốt của cậu ấy sao?"
"Tần Sở, anh đừng giấu nữa.
Hiện giờ anh đang hối hận...À, có điều cậu ấy đã chết rồi! Hơn nữa còn là anh do bức chết cậu ấy!"
Người đàn ông đang khoác lên mình bộ đồ bệnh nhân bỗng run lên, trông như thể hắn không thể đi được nữa, thân hình cứng nhắc dựa vào tường.
Hắn muốn tìm lý do để thuyết phục bản thân, nhưng mọi thứ trước mắt đều là hiện thực đến kinh hoàng.
Con người...sao có thể xuyên qua thời gian được.
Một người đã chết, sao có thể biến thành linh hồn phiêu bạt trên thế gian được...!
Giọt nước nóng ấm trượt theo gương mặt, sức lực toàn thân đều bị rút hết.
Hắn vô lực ngồi xổm xuống, một bàn tay còn đang vịn chặt vào tường, đau đớn nghẹn ngào khóc nấc lên.
Lâm Húc Phi thờ ơ đứng một bên, mặt không cảm xúc nhìn hắn hối hận tiếc nuối.
Người đang ngồi xổm cạnh tường bỗng nhiên gào lên, như bị kích thích mà liều mạng đánh vào vách tường.
Như thể dùng đau đớn của xác thịt để an ủi vết thương lòng, Tần Sở dồn hết sức đánh lên, đến độ đầu óc cũng bị chấn động mà xây xẩm.
Cơ thể dường như bị kéo ngược ra sau, cảm giác đau đớn truyền vào cánh tay hắn.
Y tá lại tiêm cho hắn thêm một mũi thuốc an thần.
Tần Sở không hôn mê hoàn toàn, ý thức của hắn vẫn còn tỉnh táo, chỉ là không đủ sức để nâng tay lên thôi.
Đường Glucose truyền dọc theo tĩnh mạch chậm rãi chảy vào cơ thể, hắn bàng hoàng nghĩ về toàn bộ những chuyện trong quá khứ.
Thật sự...đều là hắn tưởng tượng ra sao.
Cầu Cầu đã chết từ lâu, hắn sao có thể sống bám vào thân Cầu Cầu được?
Vậy ra...tất cả đều là giả.
Những thứ ấy vì quá chân thật nên lúc này đây tựa như dòng nước chảy tràn ra khỏi kẽ tay của hắn, cho dù hắn có cố gắng nắm lấy cũng không thể đảo ngược được dòng chảy đang đổ về phương xa kia.
Bây giờ mới là thật đúng không.
Trong mắt dường như lại có nước, nhưng hắn không còn cảm giác được gì nữa.
Bóng dáng Cố An Trạch mơ hồ xuất hiện trước mặt hắn, hắn muốn kêu lên, thế mà lại không thể phát ra được tiếng nào.
Dù là do hắn tưởng tượng cũng được, hoặc là cơn mơ của hắn cũng được...!
Sau khi thuốc an thần hết tác dụng, Tần Sở lại cư xử vô cùng bình tĩnh.
Hắn có vẻ như đã chấp nhận sự thật rằng Cố An Trạch đã chết, không cầu xin người khác dẫn hắn đi gặp An Trạch nữa, mà chỉ nhờ mẹ đem hủ đựng tro cốt của người kia về từ nhà tưởng niệm, ngày ngày ôm ấp trong lòng xoa vuốt.
Cha Tần mẹ Tần vốn định ở cạnh con trai mỗi ngày, nhưng dù sao cũng không có nhiều thời gian, nên chỉ có thể nhờ các bác sĩ lo chu đáo cho Tần Sở thật tốt.
Có điều y tá chữa bệnh lẫn chăm sóc cho hắn cũng rất bận rộn.
Tần Sở ôm hủ tro lạnh lẽo trong lồng ngực, lơ đi ánh mắt kỳ lạ của người khac, hắn một mình quá giang xe trở về ngôi nhà đã từng là của hắn và Cố An Trạch.
Bởi vì lâu rồi chưa có người bước vào nên trong nhà như bị phủ một lớp bụi dày, khiến người ta ngạt thở.
Tần Sở thay giày ra, xong rồi trước hết cẩn thận đặt Cố An Trạch lên trên bàn, sau đó mới kéo