Lúc Tô Dư nghe thấy giọng nói của Lục Chương, cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Mân Sâm thì lại bị bàn tay hắn đè lại, mấy giọt rượu nho bắn lên quần áo cô nhìn cực kỳ rõ ràng.
Ánh đèn trong phòng khiến người ta cảm thấy ấm áp, hôm nay nhìn Lục Mân Sâm rất khác so với mọi ngày, Tô Dư không thể nói ra được cái cảm giác ấy, trực giác mách cô rằng không nên dính vào cuộc nói chuyện giữa hai ba con bọn họ.
Lục Chương không nói mấy lời vô ích cho Lục Mân Sâm nghe, câu đầu tiên anh hỏi là Tô Dư đang ở đâu. Đương nhiên anh đã biết chuyện hôm nay Tô Dư đi ra ngoài chơi với Cố Nam Trì, giọng điệu hung hăng ấy khiến Tô Dư ngồi bên cạnh có chút run sợ.
Tay Lục Mân Sâm đặt lên eo Tô Dư, rồi trả lời Lục Chương.
Lục Chương có vẻ an tâm hơn, anh cho là Tô Dư đã về nhà họ Lục, nên nói thẳng vào ngay vấn đề: “Tôi phải về.”
Anh chỉ lớn hơn Tô Dư một tháng tuổi, nhưng suốt ngày lại làm ra vẻ mình là người giám hộ của cô.
Đối với Lục Chương mà nói, Tô Dư vẫn là cô gái nhỏ luống cuống đi theo sau anh suốt mười tám năm. Chưa nói đến chuyện yêu đương, nếu ai theo đuổi cô thì anh sẽ cảm thấy cực kỳ không vui trong người.
Lục Mân Sâm nói: “Anh có thể thử.”
Lục Chương cười lạnh, anh biết câu thử này của Lục Mân Sâm không chỉ đơn giản là thuận miệng nói ra.
Tô Dư điều trị đôi mắt tốn không ít tiền, nếu như Lục Mân Sâm rút lại tiền chữa mắt cho cô giống như anh thì những điều trị ban đầu xem như là để sông đổ biển. Nếu không phải Lục Chương sợ chuyện này xảy ra, anh đã nhanh chóng quay về nước.
“Tôi đã làm xong yêu cầu của ông rồi, tôi không nghĩ là bản thân mình đã làm ông thất vọng chỗ nào.”
“Đúng không?” Lục Mân Sâm thản nhiên nói: “Hà Côi nhà họ Hà, Trình Lê nhà họ Trình, con gái lớn của giám đốc điều hành công ty, cả thư ký bên cạnh anh nữa, chắc anh quen mấy người này chứ?”
“Không xa lạ gì, nhưng chuyện tôi quen biết mấy người kia không nằm trong phạm vi tôi đã hứa với ông.” Lục Chương không phủ nhận: “Bên cạnh tổng giám đốc Lục luôn có cả đống đàn bà ở bên mà, ông dựa vào cái gì dạy tôi không thể kết bạn bình thường?”
Ngón tay Lục Mân Sâm chậm rãi chạm vào eo Tô Dư, nói: “Mấy ngày trước anh qua đêm với con gái lớn của giám đốc điều hành ở căn hộ riêng, sau khi chia tay thì quay sang mập mờ với thư ký bên cạnh, anh cảm thấy mình đã hoàn thành đạt yêu cầu của tôi sao?”
Tô Dư thở dài trong lòng, Lục Chương có duyên với phụ nữ tài giỏi nhiều hơn cô, lúc cô nhìn thấy Trình Lê còn sợ chuyện của cô nàng và Lục Chương sẽ bị Lục Mân Sâm biết, không ngờ Lục Chương tại to gan nhảy ngay tới bước cuối luôn.
Lục Chương lạnh lùng nói: “Tôi không thấy việc giao lưu với bạn bè sẽ gây ảnh hưởng tới công việc chút nào, huống chi việc tôi đang làm là cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.”
Anh không cho là mình làm sai chuyện gì, giọng điệu thường ngày của anh không có gì đặc biệt, người ngoài nghe được chỉ cảm thấy đây là ngẫu nhiên, còn họ suy nghĩ sâu xa hơn nữa hay không thì không biết.
Không hiểu sao Tô Dư có linh cảm rất xấu, ý khiêu khích trong giọng điệu của anh chắc chắn không phải là điều Lục Mân Sâm thích.
Bàn tay Lục Mân Sâm từ từ dừng lại, nói: “Anh nghĩ vậy cũng không sao, Tô Dư, tới nghe điện thoại đi.”
“Đây là chuyện riêng của chúng ta, đừng kéo Tô Dư vào.” Giọng nói phát cáu của Lục Chương đột nhiên dừng lại: “Ông ở trong phòng Tô Dư sao? Buổi tối ở trong phòng cô ấy làm gì?”
Tô Dư đột nhiên bị Lục Mân Sâm gọi tên, cô sợ tới mức không thể cầm chắc đồ trong tay. Cô còn nghĩ là hắn đang đùa giỡn, đợi hắn lấy ly ra rồi đưa cho cô điện thoại, Tô Dư cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lục Chương ở đầu dây bên kia vẫn đang chất vấn Lục Mân Sâm, lúc này cô đang ngồi trong ngực hắn, cơ thể của cô đột nhiên cứng ngắt.
“Sao thế anh Chương?” Tô Dư nhắm mắt gọi anh, không biết nên nói câu gì.
Sau khi Lục Chương nghe được giọng nói của cô, anh hạ cơn tức giận trong người xuống.
Anh hạ giọng hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu? Đang làm gì đó? Ông ta ở trong phòng em làm gì?”
Thái độ của anh đối với Tô Dư khác hoàn toàn khi nói chuyện với Lục Mân Sâm, nhưng sự thay đổi này không làm cho Tô Dư bớt căng thẳng, mà càng làm cho cơ thể cô căng thẳng hơn.
Tô Dư hơi mở miệng, đột nhiên tay Lục Mân Sâm đặt lên đầu gối cô. Tô Dư sợ tới mức suýt nữa đã la lên, cô cũng không nghe Lục Chương đang nói gì, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi đặt xuống ghế sofa, không biết đứng dậy đi làm gì.
Cô chỉ có thể cắn chặt môi, sau đó hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nói với anh: “Hôm nay em đi xem hoà nhạc, lúc xem xong cảm thấy hơi đói nên trợ lý Nguyên dẫn em đi ăn. Bây giờ em đang đợi trong phòng khách sạn, đợi chú Lục giải quyết công việc xong thì tài xế mới tới đón.”
Đột nhiên trong lòng Lục Chương xẹt qua nghi ngờ, tựa hồ đã xảy ra một chuyện gì đó không thể khống chế. Nhưng anh lại không đoán được, chỉ nói: “Tô Dư, đừng nghĩ rằng là anh không biết lương tâm em đang cắn rứt. Điều quan trọng nhất là em không nói cho anh biết, em đã đi ra ngoài với ai?”
“Đi chung với đàn anh ạ.” Tô Dư siết chặt váy mình, lắp bắp nói: “Xin lỗi anh Chương, em, em có uống một chút rượu nên bây giờ đầu óc hơi choáng váng.”
Lời nói của cô ngắt quãng, không giống như đã “uống một chút” rượu, có cảm giác như đã say khướt.
Lục Chương cau mày nói: “Con gái đi chơi với đàn ông là rất nguy hiểm, uống rượu thì lại càng tệ hơn. Em đừng có ở một mình chung với cái người họ Lục kia, lần sau cũng đừng uống rượu coi chừng đến lúc tỉnh dậy sẽ nhức đầu, bảo má Trương nấu cho em chén canh giải rượu đi….. Em đang thay quần áo sao? Ói lên người à? Đi vào phòng vệ sinh thay đi, đừng nên quá yên tâm về người khác, cầm thú chẳng phân biệt tuổi tác đâu, ai biết được trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì?”
Anh nghe thấy được vài tiếng kéo khóa bên kia, nghĩ rằng Tô Dư uống quá nhiều rồi nôn mửa nên muốn thay đồ.
Lục Chương không biết Lục Mân Sâm thích kiểu người như nào, nhưng mà ông ta cũng là đàn ông, cho dù ông ta lạnh lùng đến mấy thì cũng không thể đứng trước mặt rồi thay đồ được.
Mặt Tô Dư ngày càng đỏ hơn, cô từ từ đưa tay lên che ngực. Lục Mân Sâm đứng sau lưng đang giúp cô thay chiếc váy bị dính rượu, cô nhỏ giọng nói: “Chắc là anh nghe nhầm đấy, có thể là vì chú Lục muốn em khuyên nhủ anh nên lúc nãy đã ra ngoài rồi. Anh Chương, anh Chương… Lúc nãy em có nghe được vài cái tên, mấy cô ấy là ai thế anh?”
Vải vóc mềm mại rủ xuống khuỷu tay, lúc cô đang kêu Lục Chương, những chiếc cúc trên váy cô đã bị người đằng sau cởi ra. Bàn tay Lục Mân Sâm từ phía sau vươn ra nắm lấy cánh tay trắng nõn của cô, kéo chiếc thắt lưng đang cố níu kéo vòng eo cô bỏ lên ghế sofa.
Không khí lạnh lẽo giống như xâm nhập vào đáy lòng, trước kia Tô Dư cũng đã thẳng thắn thành khẩn trước mặt hắn, nhưng lần này cô như bị lửa thiêu đốt. Hắn nắm hờ cánh tay cô, mái tóc dài mượt mà xõa trên bờ vai mảnh mai, che khuất đi lỗ tai đang đỏ lên, cô không dám nói qua nhiều với Lục Chương.
Lục Chương không biết lúc nãy cô cũng đang ở đó, nhớ lại mình mới vừa dùng giọng điệu hung dữ nói chuyện xong thì bây giờ lại càng phiền não hơn.
Bên kia anh vẫn đang giải thích với Tô Dư là mình muốn biết một chút tin tức nội bộ trong công ty nên mới đến gần người khác, bên này Lục Mân Sâm đã thay xong chiếc váy ngủ mới sạch sẽ cho cô.
Ngón tay thon dài hồng hào của Tô Dư đè lên vai hắn, cô lại bị Lục Mân Sâm ôm vào lòng lần nữa.
Thậm chí cô còn rung rung lông mi, sợ mình sẽ tạo ra một số âm thanh không thể để cho Lục Chương nghe.
Sau khi thay xong quần áo giúp cô, Lục Mân Sâm đứng dậy cầm lấy điện thoại trong tay cô, còn thuận tay cầm theo chiếc váy dơ, vừa đi vừa nói: “Lục Chương, đừng thấy tôi dễ nói chuyện mà có thể cố ý tự mình buông thả bản thân.”
Tô Dư không còn nghe cuộc nói chuyện tiếp theo của bọn họ.
Cô đưa tay lên sờ mặt mình, cảm nhận được lòng bàn tay ấm ấm, cô chợt rùng mình.
Tối nay Lục Mân Sâm không có ý định về nhà họ Lục, Tô Dư xấu hổ không muốn lại gần hắn, dù là cùng ngủ chung một cái giường cô cũng nằm cách hắn rất xa, lấy chăn quấn lại cơ thể, để cho dòng thời gian xóa đi ký ức vừa rồi.
Tư thế ngủ của Lục Mân Sâm rất ngay ngắn, hai tay chắp lại để trước ngực, hơi thở đều đặn không đứt quãng, như thể đã ngủ say.
Tính cách của hắn rất điềm tĩnh, chứ không phải kiểu bốc đồng như thời còn trẻ. Mỗi lần làm gì cũng đều xem xét kỹ càng, chưa bao giờ có chuyện làm được một nửa rồi hoang mang kiểm tra lại xem có lỗ hổng nào không.
Lục Mân Sâm coi mình là một nửa người lớn của Tô Dư, mối quan hệ phi lý ấy chẳng qua là an ủi tâm trạng nơm nớp lo sợ của cô khi sống trong nhà họ Lục. Hắn có thể cho phép Tô Dư thích người khác, có thể cùng ở bên nhau nhưng người đó phải là một người trưởng thành chững chạc, ít nhất là có thể chịu đựng được việc cô làm nũng mọi lúc mọi nơi.
Cố Nam Trì nhìn có vẻ rất bốc đồng, nếu đêm đó hắn không cứng rắn với cô, chắc bây giờ cô vẫn còn đang thích Cố Nam Trì.
Đột nhiên một cánh tay vươn
về phía hắn, cô gái thì thầm gọi chú Lục. Lục Mân Sâm từ từ mở hai mắt ra, không trả lời lại. Cô lại gọi thêm hai lần nữa, thấy hắn ngủ say, cô cẩn thận di chuyển đến bên cạnh hắn.
Có lẽ bóng tối là chướng ngại vật của người khác, nhưng đối với cô thì không khác gì mọi ngày, cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lục Mân Sâm rồi tựa đầu vào người hắn, tựa như đang tìm một chỗ thích hợp để ngủ ngon hơn.
Cơ thể mềm mại cùng với hương vị ngọt ngào, không biết lúc Cố Nam Trì ôm cô sẽ cảm thấy thế nào, đột nhiên Lục Mân Sâm không muốn cô ngủ yên.
Tô Dư mới vừa tìm được vị trí thoải mái đã nghe Lục Mân Sâm hỏi một câu, cô giật mình thu tay lại.
“Không ngủ được sao?” Lục Mân Sâm hỏi.
Vẻ mặt Tô Dư rất khó xử, cô hơi do dự một lúc rồi mới lấy hết can đảm nói: “Về chuyện hôm nay, lần sau chú Lục đừng làm vậy trước mặt anh Chương được không? Vào lúc khác thì có thể, nhưng…… Em hơi xấu hổ.”
Cô ít khi nói ra những lời này, từ trước tới giờ hắn muốn làm cái gì cũng được, cô sẽ không chống lại, thậm chí còn hùa theo.
Lục Mân Sâm giơ tay lên xoa đầu cô, nói: “Từ nay về sau em cứ nói thẳng ra như vậy đi.”
————————
Tô Dư là một cô gái không thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, có rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc kỹ càng, không thể đối xử tùy tiện như con trai.
Những kỳ vọng mà Lục Mân Sâm đối với cô khác với Lục Chương, hắn chưa từng nghĩ trong tương lai cô sẽ trở thành người mạnh mẽ vang dội, thay đổi tính cách là một chuyện không dễ dàng gì, nếu đã không hợp thì mãi mãi sẽ không hợp.
Tô Dư thì vẫn chưa suy nghĩ nhiều đến thế, cuộc gọi lần trước của cô với Lục Chương khiến cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm một nơi để chui vào. Lục Mân Sâm đã làm một điều mà hắn đã từng nói sẽ không làm, dù là vô tình hay cố tình, Tô Dư vẫn không thể nào quên được cảm giác run rẩy ấy.
Sáng hôm sau, khi trở lại nhà họ Lục, cô vội vàng gọi điện cho Lục Chương để giải thích chuyện tối qua. Hình như Lục Chương mới thiu thiu ngủ, lúc này Tô Dư mới nhớ ra là hai người bọn họ lệch múi giờ, cô vội vàng nói: “Anh Chương cứ ngủ tiếp đi, em xin lỗi, em quên mất.”
Lục Chương nằm trên gối ngáp dài, nói: “Không sao, nếu em đã gọi tới rồi thì giải thích cho anh nghe chuyện tối hôm qua đi.”
“Thật ra cũng không có gì.” Tô Dư hắng giọng nói: “Anh Cố là người rất tốt, lúc trước thường xuyên gửi vé cho em và bạn đi xem. Hôm đó anh ta có hai tấm vé trong tay, em muốn cảm ơn nên đi xem buổi hòa nhạc với anh ta. Có trợ lý Nguyên đi cùng nữa, anh đừng lo nha.”
Cô tập trung tất cả vấn đề vào người mình và Cố Nam Trì, cô không muốn Lục Chương hỏi chuyện của mình và Lục Mân Sâm.
Thực sự Lục Chương cũng không nghĩ theo hướng khác, Cố Nam Trì ở trong mắt anh là một người cần phải cảnh giác, còn nguy hiểm hơn Lục Mân Sâm rất nhiều, anh lại nhắc nhở: “Em rất xinh đẹp, chuyện này anh không lừa em làm gì, có thể sẽ có người thích em, em cũng nên học cách bảo vệ mình đi.”
Tô Dư cười nói: “Em sẽ chú ý tới.”
“Đừng nói dễ nghe như vậy.” Lục Chương lại ngáp một cái: “Nếu có ai bắt nạt em thì cứ mách anh càng sớm càng tốt, anh sẽ cấp tốc chạy về liền.”
Tô Dư hơi dừng lại, hỏi: “Anh Chương, hôm qua anh với chú Lục nói gì vậy? Hình như hai người lại cãi nhau nữa rồi.”
“Không nói gì đâu, ông ta không cho phép anh thách thức quyền hạn của ổng mà thôi.” Dường như Lục Chương không muốn nói chuyện này với cô, anh ngáp một hơi đầy mệt mỏi: “Anh sẽ cố gắng hết mình, nên em phải chăm sóc bản thân thật kỹ đó.”
Anh đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, nói ra những lời đó chỉ để cô yên tâm hơn, Tô Dư nhẹ nhàng nói: “Anh Chương, bây giờ em rất tốt, anh đừng lo lắng cho em nữa. Cũng đừng vì em mà chọc giận chú Lục, không đáng giá đâu, so với việc điều trị mắt, em hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
“Giữa chúng ta không có chuyện gì đáng giá hay không… À còn chuyện này quên nói, em đừng có ở một mình với Lục Mân Sâm, ông ta là loại người nhìn vào là biết giả tạo…….”
Anh không biết câu nói vừa rồi của mình mới là điều quan trọng nhất cần phải nói, bởi vì buồn ngủ nên giọng nói ngày càng nhỏ. Điện thoại bên kia cũng dần dần trở nên yên lặng, Tô Dư biết anh đã ngủ rồi, cô không nhịn được cười một tiếng.
Sự tốt đẹp của Lục Chương đối với cô không thể đánh giá bằng những lời nói đơn giản, giống như chuyện viện trưởng cô nhi viện mất, anh chưa bao giờ để cô hiểu. Bất cứ những chuyện phiền phức nào, anh cũng không cho phép cô tham gia vào.
Chắc hôm qua Lục Mân Sâm lại đưa ra một yêu cầu mới, khó trách anh lại mệt mỏi như vậy.
Nhìn anh có vẻ như không có biểu hiện gì đặc biệt, cho thấy là anh chưa nghi ngờ, chuyện hôm qua tạm thời xem như kết thúc.
Trong lòng Tô Dư vẫn còn hơi sợ hãi, cô sợ sau khi anh biết mọi chuyện, không biết nên giải thích với anh làm sao.
Có lẽ là bởi vì lần trước Lục Mân Sâm nói sẽ tôn trọng lựa chọn của cô, Tô Dư cảm thấy hình như Cố Nam Trì đối xử tốt với cô hơn lúc trước. Vốn dĩ có ít người biết chuyện bọn họ đang sắp hẹn hò, bây giờ thì ai ai cũng biết.
Nhưng Tô Dư không muốn liên lụy tới anh ta.
Trước đây cô đủ ngoan ngoãn để làm theo những gì Lục Mân Sâm muốn, nhưng dù vậy thỉnh thoảng cô nhận thấy hắn vẫn tỏ vẻ không vui, chủ yếu là đối với Cố Nam Trì.
Rõ ràng đến mức Tô Dư không biết phải đối mặt như nào.
Mỗi tuần cô đều đi khám sức khỏe đều đặn, có thể thấy rõ Tô Dư không ôm bất kỳ hy vọng nào, bởi vì Lục Chương muốn đi điều trị nên cô mới đến.
Bác sĩ khám cho cô là một người đàn ông trung niên, ông nhìn ra được suy nghĩ của cô nên muốn cô mở rộng lòng mình ra, đảm bảo nếu uống thuốc đúng giờ thì sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Trong đầu cô có máu bầm chèn ép dây thần kinh thị giác mười mấy năm, biện pháp duy nhất bây giờ chỉ có thể từ từ điều trị.
Tô Dư đi ra khỏi bệnh viện được tài xế dẫn đến xe nhà họ Lục, hắn ta mở cửa xe ra đã thấy Lục Mân Sâm ngồi sẵn trong đó. Tô Dư từ từ ngồi vào xe, đưa tay ôm lấy hắn, không nói là mình đang sợ hay là đang làm nũng.
Hôm nay Trình Lê bị đau răng nên tới bệnh viện nhổ răng khôn, một nửa gương mặt của cô nàng bị sưng vù lên, giận đến mức không muốn về nhà. Cô nàng ngồi bên cạnh tài xế nhìn gương mặt mình qua kính chiếu hậu, nhớ đến lúc trước ở bên nhau với Lục Chương, thằng chó đó hay cười nhạo mặt cô nàng tròn, trong lòng càng tức giận hơn.
Trình Lê cho rằng nhà họ Lục muốn bỏ anh đi, giúp đỡ thì anh không muốn, nói chia tay là chia tay, cũng chả có gì ghê gớm.
Đột nhiên tay Trình Lê dừng lại một lát, cô nàng thấy được Tô Dư qua gương. Cô nàng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ loáng thoáng thấy được có một bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm dỗ Tô Dư.
Đó là một người đàn ông, từ chỗ cô nàng không thể nhìn rõ được dáng dấp của hắn, chỉ có thể dựa vào chất liệu tay áo và khuy măng sét đoán ra hắn không phải là người bình thường.
Đợi đến khi cô nàng mở cửa xe muốn nhìn thật kỹ, tài xế xe sau đã đóng cửa lại, động cơ phát ra tiếng động, chiếc xe đen đã phóng đi nhanh.
Trình Lê đứng tại chỗ suýt chút nữa không phản ứng kịp, cô nàng chợt nhớ Tô Dư có nói là đã có bạn trai, còn đã cùng nhau làm tình nhiều lần.
Bởi vì cô nàng nói Tô Dư là người mù nên Lục Chương mới chia tay, cho dù tính cách Tô Dư có tốt đến mấy, Trình Lê đã không thích thì chính là không thích. Nhưng mà chuyện đã trôi qua lâu, cô nàng cũng không còn ghét Tô Dư nữa.
Trình Lê từ từ lấy lại tinh thần, trong lòng chợt dâng lên một tia hả hê. Dù Lục Chương có thích Tô Dư hay không, thì trong lòng anh nhất định sẽ xem cô là người quan trọng nhất.
Cô nàng vui vẻ sửa lại tin nhắn rồi gửi qua cho Lục Chương.
“Chúc mừng anh nha, ngay cả cải trắng cũng không có.”