Từ Tiếu Thiên thấy mình lâu lắm mới ngu một lần mà Lạc Hiên chẳng chịu phối hợp giờ vờ ngạc nhiên gì cả.
Cậu khịt mũi, hỏi: "Sao cậu biết?"
"Gần cậu có tiếng loa của xe bán sương sáo đúng không?", Lạc Hiên cười rộ lên, "Tớ vừa ăn sáng ở đó xong."
"Đệt", Từ Tiếu Thiên nhìn sang bên cạnh, quả nhiên có một xe sương sáo, cái loa to treo trên nóc xe vẫn đang phát nhạc.
"Sao cậu lại tới đây", Lạc Hiên hỏi, nhưng nghe giọng hình như cũng không thấy bất ngờ gì lắm với việc cậu đến.
"Ngắm hoa."
"Thật luôn?"
"Không thật cũng phải thật."
"Vậy cậu cứ ngắm hoa đi", Lạc Hiên cười vui vẻ, "Tớ không làm phiền cậu đâu."
"Đừng, dù sao cũng nhắc nhẹ cái xem cậu ở chỗ nào đi, biết đâu tình cờ lại gặp."
"Tớ ở...", Lạc Hiên đang chuẩn bị nói, Từ Tiếu Thiên nghe được bên cạnh có ai đó đang rất vui vẻ hô to Tiểu Lạc mau sang bên này.
Từ Tiếu Thiên không phải dạng người có thể nhỡ kỹ giọng ai đó, nhưng giọng người này cậu nghe rồi là không quên nổi, Cố Bằng Triển, đm, còn cmn Tiểu Lạc! Hai người đi chụp ảnh, lại còn giả vờ hồn nhiên thơ ngây gì.
"Cậu đang ở cùng Cố Xoa Xoa kia à?"
"Đến cùng thì phải ở cùng với nhau chứ, người không đến cùng cũng phải ở cùng nhau."
"Tớ đệt, tớ với cậu ta giống nhau chắc, tớ cmn là..." Từ Tiếu Thiên nói được một nửa thì mắc kẹt, cậu là gì chứ?
"Là gì?", Lạc Hiên cười hỏi, Từ Tiếu Thiên có thể tưởng tượng ra điệu cười đắc ý của người bên kia rồi.
"Ông đây là trưởng fanclub của cậu", Từ Tiếu Thiên trả lời, "Nói nhanh đi, cậu ở đâu thế?"
Chỗ Lạc Hiên bảo Từ Tiếu Thiên tìm mãi không thấy.
Cậu thấy ao sen nào cũng giống nhau mà người đứng quanh ao sen cũng cứ hao hao, cuối cùng phải tốn 5 đồng đi xe điện mới tìm được.
Cũng mệt bọn Lạc Hiên tìm tới nơi này, vì cách xa ao chính, du khách cũng ít đi, dễ chịu hơn nhiều.
Từ xa đã thấy bao nhiêu người vác súng dài súng ngắn.
Lạc Hiên cũng đang nghịch camera, Cố Bằng Triển đeo kính râm đứng bên ghé vào nhìn, thỉnh thoảng lại nói gì đó khiến Lạc Hiên nở nụ cười.
Từ Tiếu Thiên vô cùng khó chịu với khung cảnh vui vẻ này, cực kỳ hy vọng Cố Bằng Triển đi lùi thêm hai bước nữa rồi ngã vào ao sen là vừa đẹp.
"Tiểu Lạc, người kia hình như là bạn cậu à?", Cố Bằng Triển thấy Từ Tiếu Thiên trước, vỗ vỗ vai Lạc Hiên.
Lạc Hiên quay lại nhìn Từ Tiếu Thiên, vừa đi tới vừa cười: "Tớ còn nghĩ cậu lạc luôn rồi."
"Người không hay tới lạc đường cũng không sao." Cố Bằng Triển vậy mà cũng đi theo, rặt vẻ đắc ý ta đây thường xuyên đi cùng Lạc Hiên đó.
Cách một lớp kính râm, Từ Tiếu Thiên không tài nào nhìn rõ mắt cậu ta, cảm thấy phía sau lớp kính lấp loáng kia là một tia không thân thiện.
Dù sao cậu cũng chẳng để ý, vì rõ ràng chính mắt cậu cũng chẳng có ý thân thiện nào đâu.
"Nóng không?", Từ Tiếu Thiên không để ý Cố Bằng Triển, đưa bình nước lạnh cho Lạc Hiên.
"Nóng gần chết.", Lạc Hiên đưa tay mở nắp bình.
Cố Bằng Triển đột nhiên giữ chặt tay Lạc Hiên: "Đừng uống nước đá, không tốt cho cơ thể đâu."
Từ Tiếu Thiên thấy may là hôm nay mình không đội mũ, nếu không chắc tức bay mũ luôn rồi.
Cái giọng điệu này cái hành động có phải là đang chọc điên cậu không!
"Cậu ấy không yếu ớt vậy đâu", cậu cố kìm lửa giận.
"Đây không phải chuyện yếu ớt hay không mà là vấn đề sức khỏe." Cố Bằng Triển vẫn giữ tay Lạc Hiên không buông.
"Không sao, đâu phải lúc nào cũng uống như này", Lạc Hiên cười cười, rút tay ra, uống một ngụm nước trong bình, "Đã chết đi được."
"Ai", Cố Bằng Triển thở dài, "Không ai để ý cậu lại bắt đầu làm bậy.
Thôi kệ đi, bắt đầu thôi."
Lạc Hiên làm như không nghe thấy câu ấy, đưa nước cho Từ Tiếu Thiên, "Lát nữa tớ chụp ảnh, cậu..."
"Tớ xem." Cậu nghiến răng.
Từ Tiếu Thiên tìm một gốc cây cạnh ao, tựa vào gốc cây nhìn Lạc Hiên và...!Cố Bằng Triển lúc nào cũng quanh quẩn gần Lạc Hiên.
Trên đời này có rất nhiều tồn tại làm người ta tức đến đau trứng mà sự tồn tại của Cố Bằng Triển chắc chắn còn đang buồn hơn cả xuất tinh sớm và liệt dương.
Cậu vài lần cố buộc mình rời tầm mắt từ Lạc Hiên và Cố Bằng Triển luôn coi Lạc Hiên là trung tâm mà xoay quanh nhìn về ao sen, nhưng thật sự chẳng có sở thích thanh cao ngắm hoa sen nào, mấy lần gắng gượng đều thất bại.
Bực chết mất! Cậu gửi tin nhắn cho Kiều Dương.
Ai cmn dám uống nước tráng dương rồi trêu mày?
Thằng nhãi hôm trước kể với mày ấy, đệt, không khác gì vệ tinh.
Ngài này, sức hút của trái đất lớn như vậy, mày có thể khiến vệ tinh không quay nữa, không cho cóc ăn thịt thiên nga, không cho người ta chảy chút nước miếng à?
Từ Tiếu Thiên nhìn một tràng Kiều Dương vừa gửi lập tức thoải mái hơn rất nhiều, ngẩng lên nhìn Lạc Hiên đang chỉnh ống kính.
Lạc Hiên đột nhiên chĩa ống kính sang, cậu nhanh chóng làm dấu V.
Lạc Hiên cười, bấm nút: "Có dáng nào nhìn đỡ ngố hơn không?"
"Không", Lạc Hiên cũng cười, cúi xuống lấy thuốc lá ra ngậm, "Đẹp trai quá sợ hỏng máy ảnh của cậu."
Lạc Hiên không nói chuyện, lại bấm nút, sau đó cúi đầu nghịch camera: "Ừ, xấu thật."
"Làm gì có", Từ Tiếu Thiên đến bên cạnh Lạc Hiên, nhìn chính mình đang ngậm thuốc lá trên màn hình, "Đúng là đẹp hết phần thiên hạ!"
"Cũng chỉ là tên lưu manh." Lạc Hiên tổng kết.
"Xấu tới vậy à?"
"Quá xấu luôn!"
"Đệt, cậu lừa tớ."
"30 giây cho quảng cáo.
Tớ sợ cậu chán quá."
Từ Tiếu Thiên vì chút quan tâm nho nhỏ của Lạc Hiên mà hào hứng, thậm chí còn vờ như không nhìn thấy ánh mắt hình viên gạch sau lớp kính râm của Cố Bằng Triển ném sang đây, trở lại ngồi dưới tán cây.
Anh bạn, nếu không chịu tháo kính râm ra thì tôi sẽ tự coi cậu là người mù luôn.
Cậu cười với Cố Bằng Triển.
Cố Bằng Triển đờ ra, chốc sau mới miễn cưỡng nhếch miệng, cầm máy ảnh bắt đầu tìm cảnh đẹp.
Từ Tiếu Thiên nằm luôn trên cỏ, tay che trên mắt, qua kẽ tay ngắm nhìn trời xanh mây trắng.
Thật ra xem người khác chụp ảnh vô cùng nhàm chán, nhất là không phải chụp mình, đến cơ hội tạo dáng cũng chả có.
Cũng may, trong mắt Từ Tiếu Thiên, ngắm Lạc Hiên không bao giờ chán nổi.
Mấy giờ liền, trừ vài lần theo chân bọn họ đổi địa điểm chụp ảnh, lúc nào Từ Tiếu Thiên cũng ngồi dưới cây, hút thuốc, ngắm Lạc Hiên.
Mặt trời dần bớt chói chang,