Không Thể Không Yêu - Vu Triết

Đồng Phục Quyến Rũ


trước sau


Từ Tiếu Thiên thấy tình huống này có hơi xấu hổ, cậu và Đàm Triết một người trong một người ngoài nhìn nhau hồi lâu mới nhớ ra phải chào hỏi, vì thế cậu cười cười: "Đàm...!Quản lý anh..."
"Sao đến sớm thế," Đàm Triết vừa xoay người vào trong vừa gài nút áo, chỉ vào một cái bàn: "Sau này cậu ngồi đây."
"Em sợ đến đây tắc đường, ai ngờ đến đèn đỏ cũng không dính." Từ Tiếu Thiên bước vào, nhìn văn phòng Đàm Triết đã thu dọn chỉnh tề.

"Ngồi đi.

Chốc nữa mọi người tới thì bảo bọn họ đưa cậu đi nhận đồng phục." Đàm Triết ngáp dài, kéo cái giường gấp giữa nhà vào phòng riêng.

Từ Tiếu Thiên ngồi không chán muốn chết, lật lại tờ thông tin ngày hôm qua, Đàm Triết xỏ đôi dép lê dùng một lần của khách sạn đi ra đi vào thu dọn, thoạt nhìn còn chưa tỉnh ngủ, cứ mơ mơ màng màng.

"Không phải khách sạn có thể mở phòng nghỉ cho những người trực ban à...!Sao anh lại ngủ ở văn phòng?" Từ Tiếu Thiên nhìn Đàm Triết, nhịn không nổi hỏi một câu.

"Vấn đề là ngày hôm qua anh không trực ban." Từ Tiếu Thiên ngồi xuống bàn làm việc đối diện cậu, lại ngáp.

"Vậy anh..." Từ Tiếu Thiên vốn muốn nói khi không anh tan làm rồi lại đến đây ngủ làm mẹ gì, mắt vừa liếc tới chiếc nhẫn trên ngón tay Đàm Triết bèn ngậm miệng.

"Ừ?" Đàm Triết cười cười, "Hôm qua về muộn bị nhốt ở ngoài, không có chỗ nào đi đành tới văn phòng."
"À..." Từ Tiếu Thiên cố lắm mới nói được một chữ.

Hóa ra Đàm Triết sẽ vì về trễ mà bị vợ nhốt ở ngoài không được vào nhà phải đến văn phòng ngủ.

Nghĩ tới cái giường đặt sẵn trong văn phòng và độ thành thạo khi dọn giường Từ Tiếu Thiên vô cùng cảm thán, loại chuyện này không phải thỉnh thoảng mới có đâu.

"Làm cậu sợ rồi? Phá hủy mơ ước tốt đẹp của cậu với hôn nhân." Đàm Triết vui vẻ nhìn cậu, nét mặt mang theo nụ cười giễu cợt.

"Không có.

Trước mắt em không nghĩ gì tới kết hôn." Từ Tiếu Thiên ăn ngay nói thật, dáng vẻ không quan tâm tới chuyện này của Đàm Triết khiến cậu tò mò, "Có phải anh thường xuyên bị nhốt..."
"Không thường xuyên lắm.

Chắc là một tháng vài lần."
"Sao mà anh chịu được..." Từ Tiếu Thiên kinh ngạc.

Hình ảnh Đàm Triết kiêu ngạo mắng người hiện lên trước mắt cậu, người như thế có thể chịu được việc bà xã vài lần mỗi tháng bị vợ nhốt sao?

"Nhẫn nại là chuẩn mực trong hôn nhân, bạn học à." Đàm Triết châm thuốc.

"Thế kết hôn làm gì." Từ Tiếu Thiên nhỏ giọng nói một câu.

"Phụ nữ chia hai loại: kết hôn và không kết hôn.

Đàn ông cũng chia hai loại: tự nguyện kết hôn và bị ép kết hôn."
"Anh là bị ép?" Từ Tiếu Thiên giật mình.

"A, bất hạnh ở chỗ đó.

Anh đây tự nguyện."
Từ Tiếu Thiên còn muốn nói thêm, cửa văn phòng bị đẩy ra, Trình Vân Tuệ mang theo hai túi cơm: "Tiểu Từ, cậu chưa ăn sáng nhỉ?"
"A..."
"Tôi mua," Trình Vân Tuệ đặt một túi trước mặt Đàm Triết, một túi khác để vào chỗ Từ Tiếu Thiên, "Chị đoán cậu mới tới còn chưa biết nhà ăn ở đâu nên mua giúp cậu."
"Cảm ơn ạ," Từ Tiếu Thiên đứng lên, "Làm phiền chị quá."
"Không việc gì.

Dù sao cũng mua giúp quản lý Đàm, mua thêm một phần không sao cả." Trình Vân Tuệ cười cười.

Bữa sáng trong nhà ăn của khách sạn không tệ như lời Đàm Triết kể nhưng đúng là không ngon lắm, thật không khớp với tên tuổi của một khách sạn 5 sao.

"Nếu cậu thấy khó ăn có thể đến nhà hàng Tây ở tầng hai ăn," Đàm Triết mở hộp cơm ra, "Các cậu mỗi tháng có 1000 đồng, mời khách hàng mà không hết thì có thể tự ăn."
"Như vậy cũng được nữa?"
"Đương nhiên không, đây là bí mật không thể nói," Đàm Triết chỉ Trình Vân Tuệ, "Bọn họ đều làm như thế, giờ anh không nói cậu biết thì sau này mấy đứa kia cũng nói thôi."
"Quản lý Đàm..." Trình Vân Tuệ ngại ngùng cười, "Có phải ngày nào bọn em cũng làm thế đâu."
"Nếu cô ngày nào cũng ăn thế thật thì chắc phải giàu lắm," Đàm Triết cau mày gắp rau, "Tôi nhắc nhở cô cậu, đừng phô trương quá.

Lần trước tôi nhìn thấy cô với Lương Bân ăn ở đó, mục đích quá rõ ràng luôn.

Ít nhất cũng gọi bạn tới ăn chứ.

Nhỡ đâu để bên Nhân sự thấy tôi làm sao cứu được cô cậu?"
Ăn xong bữa sáng là hơn 9 giờ, mọi người trong văn phòng đã đến đông đủ.


Bộ phận thị trường có mấy người, trừ Trương Long hôm qua bị Đàm Triết mắng té tát không thích nói chuyện, mấy người khác đều nói rất nhiều.

Đặc biệt là cô gái tên Vu Giai, vừa qua cửa đã tám chuyện phim truyền hình tối qua vưới Trình Vân Tuệ, vừa nói vừa cười lâu lâu lại vỗ tay, mãi đến khi Đàm Triết ném một quyển sách từ trong văn phòng lên bàn Vu Giai, cô mới lè lưỡi ngậm miệng.

"Lương Bân, cậu đưa Từ Tiếu Thiên đi lấy mấy đồ cần lấy đi, hướng dẫn cậu ấy mấy hôm." Đàm Triết gọi to.

Lương Bân đưa Từ Tiếu Thiên đi vòng quanh khách sạn.

Đầu tiên là tới phòng Nhân sự lấy thẻ nhân viên và thẻ ra vào, sau đó xuống tầng một nhận đồng phục, tiện đường tham quan nhà ăn và 7749 loại phòng họp phòng chơi lớn nhỏ trong khách sạn.

"Buổi sáng, cậu đi qua bãi đỗ xe đằng kia xuống tầng hầm check in thay đồ, sau đi thang máy lên luôn là được." Lương Bân lớn hơn Từ Tiếu Thiên 3 tuổi, là người rất ôn hòa, cũng khá thoải mái.

Ở giữa phòng thay đồ của nam nữ có một căn phòng lớn, Lương Bân đẩy cửa đi vào, bên trong treo toàn đồng phục.

"Đồng phục không cần tự giặt, bẩn thì cứ mang tới đây, hỏng cũng mang tới đây sửa." Lương Bân chỉ đồng phục treo khắp nơi, hô với bên trong một tiếng: "Dì Hồ ơi, phòng thị trường tụi con có nhân viên mới, cần tìm quần áo!"
Một phụ nữ trung niên từ trong đi ra, tay đang gài nút cho bộ đồng phục, vừa thấy Từ Tiếu Thiên thì sửng sốt: "Ầy, đồng phục phòng thị trường cho người cao thế này chắc không tìm nổi hai bộ..."
"Không thể nào.

Trước tiên cứ lấy một bộ đã."
"Không thì cứ mặc tạm bộ ngày trước của quản lý Đàm đi, dì sẽ đi báo phòng Nhân sự may hai bộ."


Từ Tiếu Thiên thay bộ đòng phục cũ của Đàm Triết, coi như vừa vặn.

Cậu phát hiện các nút áo trên bộ đồng phục này đều đã đổi, không giống với các bộ đồng phục khác, so sánh thì trông càng hợp hơn.

Từ Tiếu Thiên cười, xem ra Đàm Triết rất đặc biệt, còn chú ý tới cả những chi tiết nhỏ như nút áo.

Sau khi làm quen mọi thứ đã 11 giờ hơn, Từ Tiếu Thiên và Lương Bân trở lại văn phòng, chưa vào cửa đã thấy Trần Nguyệt đang đứng bên ngoài.

"Không phải lại tới gây chuyện chứ..." Lương Bân nhỏ giọng thì thầm.

Từ Tiếu Thiên nghe giọng điệu của anh, xem ra quan hệ giữa phòng Nhân sự và phòng Thị trường không hài hòa cho lắm.

"Thay rồi?" Trần Nguyệt nghe tiếng động bèn quay sàn, thấy là Từ Tiếu Thiên lại quay về đối diện với Đàm Triết đang ngồi ở chỗ Từ Tiếu Thiên hút thuốc: "Anh xem không phải vừa à? Tô thấy không cần may mới đâu."

"Bộ của tôi hả?" Đàm Triết nhìn Từ Tiếu Thiên.

"Vâng, chỉ mặc được mình bộ này." Từ Tiếu Thiên trả lời, không rõ đây là ý gì.

Đàm Triết im lặng một lát, không nhìn Trần Nguyệt, châm một điếu thuốc rồi đứng dậy: "Không thì đổi hết luôn đi.

Bây giờ trời nóng vừa hay đổi hết cho mọi người sang đồng phục mùa hè."
"Cái gì?" Trần Nguyệt ngớ cả người.

Cô còn chưa đồng ý may hai bộ mới, Đàm Triết dám nói muốn đổi hết đồng phục của phòng thị trường?
"Tôi đi nói với tổng giám đốc Hứa." Đàm Triết tựa vào tủ tài liệu, khóe môi treo nụ cười.

"Tại sao lại muốn đổi, bộ này không được à, lãng phí tiền làm gì." Trần Nguyệt đẩy kính, ánh mắt sắc bén nhìn Đàm Triết chằm chằm.

"Thấy là phiền."
"Quản lý Đàm! Anh có lý do chính đáng nào khác không?"
"Lý do khác?" Đàm Triết suy nghĩ, "Có, bộ này quê quá."
Sau khi Trần Nguyệt sập cửa đi ra, Đàm Triết hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, liếc Từ Tiếu Thiên: "Bộ này vừa không?"
"Khá vừa." Từ Tiếu Thiên cảm thấy ắt hẳn giữa Trần Nguyệt và Đàm Triết còn có mâu thuẫn khác, nhưng cuộc đấu khẩu gay gắt ăn miếng trả miếng hôm nay quả thật là vì đồng phục của cậu, có chút ngượng, "Em thấy mặc luôn bộ này cũng được."
"Anh thấy bộ này là bực, không biết lúc đấy ai thiết kế." Đàm Triết nhíu mày.

"Quản lý Đàm, phòng thị trường chúng ta đổi đồng phục thật hả?" Đậu Khải Quang thò đầu ra hỏi, gương mặt vì nóng lại càng đỏ, nhìn mặt anh ta Từ Tiếu Thiên thấy gọi là Đại Hồng Đậu chính xác quá trời.

"Không phải các cậu bảo bộ này dày quá à."
"Là hơi dày." Đại Hồng Đậu giật nhẹ áo trên người, "Tôi mỗi lần đến gặp khách hàng đều phải tìm chỗ không dễ đổ mồ hôi..."
"Có thể đổi thật sao? Đổi được là tốt nhất.

Bộ này đen quá rất giống của nhân viên bảo hiểm.

Logo của khách sạn chúng ta không phải hoa hồng sao, đổi váy thành màu hoa hồng chắc đẹp lắm." Vu Giai không để ý thái độ lúc này của Trần Nguyệt, bắt đầu mơ mộng về một bộ đồng phục màu hồng xinh đẹp.

"Cái này là...!màu xanh đen, không phải màu đen." Từ Tiếu Thiên cúi đầu nhìn quần, sửa lời Vu Giai.

"Ai dà, dù sao cũng là màu đậm quá, mặc áo khoác vào đi, nhìn y như đi bán bảo hiểm, còn nóng nữa.

Không mặc áo khoác thì..." Vu Giai cau mày tìm từ.

"Càng giống." Từ Tiếu Thiên cười.

"Đổi.


Tôi đi tìm giám đốc Hứa." Từ Tiếu Thiên búng tay, đi vài bước lại quay đầu nói: "Thật ra bộ này không giống bán bảo hiểm, giống nhân viên nhà tang lễ."
Đến giờ nghỉ trưa, Đàm Triết vẫn chưa ra khỏi phòng giám đốc Hứa.

Mấy người trong phòng thị trường quyết định đi ănn cơm trước.

Từ Tiếu Thiên nhận được tin nhắn của Kiều Dương: "Tao ở sảnh lớn Tinh Duyệt chờ mày tiếp kiến."
"Em không đến nhà ăn đâu.

Bạn em tới đây."
"Bạn gái?" Trình Vân Tuệ phản ứng rất nhanh, cười hỏi.

"Nam."
"Không có bạn gái?"
"Không."
"Hai người có hy vọng." Lương Bân vỗ vai Trình Vân Tuệ và Vu Giai, "Bắt lấy cơ hội!"
Từ Tiếu Thiên chạy thang bộ xuống sảnh trước.

Kiều Dương ngồi trong sảnh đang cầm hai cây kem ốc quế, nhìn cậu tới gần suýt thì lác mắt: "Tao đệt Từ Tiếu Thiên mày..."
"Vấn đề gì?" Từ Tiếu Thiên nhận lấy một cây kem, cắn miếng.

"Đồng phục quyến rũ đó!"
"Đẹp trai không?"
"Khá đẹp!"
"Quyến rũ!"
"Tao đệt.

Đấy là nhấn mạnh."
"Nhịn đi, chờ hôm nào đến lượt ta trực ban, hai ta mở một phòng cho vui."
Hai người ra khỏi khách sạn, đứng dưới mặt trời chói chang không biết đi đâu.

"Ăn đâu giờ?"
"Ăn sushi đi," Từ Tiếu Thiên chỉ tay, "Đằng trước có một nhà rất..."
Lời còn chưa nói xong tay cậu sững lại, phía trước có bóng người chợt lóe rồi biến mất khiến cậu có hơi sợ hãi.

"Rất gì?"
"A?"
"Sao thế?"
"Sao lại ở đây?" Từ Tiếu Thiên cảm thấy có chút khó tin..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện