Từ Tiếu Thiên không chờ tin của Kiều Dương.
Lương Bân vừa nói xong cậu xin phép Đàm Triết muốn lên báo cáo trước.
Dù sao bản báo cáo này cũng do cậu tự làm, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Báo cáo cũng coi như thuận lợi, giám đốc Hứa không ngẩng đầu, chỉ chăm chăm nhìn tập tài liệu trước mặt, thỉnh thoảng ừ ừ mấy tiếng.
Báo cáo xong, không chờ Đàm Triết nhận xét, cậu nói luôn: "Giám đốc Hứa, quản lý Đàm, em có việc gấp..."
Giám đốc Hứa không đáp.
Đây là lần đầu tiên trong buổi họp mà có thực tập sinh dám xin về trước.
Anh nhìn Đàm Triết, Đàm Triết hình như cũng không nghĩ rằng Từ Tiếu Thiên sẽ nói vậy, nhướn mày: "Việc gấp?"
"Rất gấp." Từ Tiếu Thiên không chắc bố cậu có đến nhà Lạc Hiên hay không nhưng "thà giết nhầm còn hơn bỏ sót", cậu không muốn mạo hiểm để Lạc Hiên một mình đối mặt với bố cậu như thế.
Đàm Triết nhìn cậu chằm chằm như muốn mở đầu cậu ra xem trong đó nghĩ gì, một lúc sau mới xua tay: "Đi đi."
"Cảm ơn anh." Từ Tiếu Thiên vội vã chạy ra khỏi văn phòng.
Khi taxi đã gần về đến nhà Lạc Hiên, điện thoại cậu rung lên.
Căng thẳng trong lòng, Từ Tiếu Thiên mở điện thoại liếc xem, chỉ có hai chữ "Đến mau".
Phút chốc tim cậu lỡ một nhịp, đây là nội dung cậu sợ phải nhìn thấy nhất.
Xuống xe, mới chạy đến tầng 3 cậu đã nghe thấy một đống âm thanh hỗn loạn.
Cậu có thể nghe ra giọng Kiều Dương và bố nhưng không có giọng Lạc Hiên, tim cậu như thắt lại.
Đến tầng 4 rồi, cậu nhìn thấy điều cả đời này mình không mong muốn nhất.
Cái tát của bố đánh vào nơi mỏng manh nhất trong lòng cậu, đau đến mức không thở nổi, cả người lạnh ngắt đứng sững nơi đó.
"Bố, bố..." Giọng Từ Tiếu Thiên run run.
Gương mặt trắng nõn của Lạc Hiên, dấu tay đỏ ừng dần hiện lên, cậu đau lòng vô cùng: "Tại sao bố lại làm thế này..."
"Tao làm sao? Mày đau lòng à?" Bố thấy khuôn mặt trắng bệch của Từ Tiếu Thiên, xoay người từ từ đi tới, "Tao đánh nó, mày đau lòng.
Mày làm khổ mẹ mày như thế, mày có đau lòng không? Tao nói cho mày biết, tao đau lòng!".
Truyện Dị Năng
Bố nói mà như hét, chạm đúng nỗi đau của Từ Tiếu Thiên.
Mẹ nằm viện, do mình mà mẹ nằm viện, sao cậu có thể không đau lòng?
"Sao bố biết con không đau?" Từ Tiếu Thiên đến trước mặt bố, mặt đối mặt, cậu không định nhường.
Dù nói vậy với bố có thể khiến cậu thành kẻ tội ác tày trời, cậu vẫn muốn làm như thế.
"Mày đau lòng kiểu đấy à?" Ngón tay bố dí mạnh vào ngực Từ Tiếu Thiên.
Hôm nay là ngày trong tuần, hầu như không có ai ở nhà nhưng vẫn có một hai cánh cửa mở ra, có người trộm nhìn ra hành lang.
Lạc Hiên vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn hai người giằng co.
Kiều Dương đứng một bên thấy mình không nên xen vào nhưng cũng không thể cứ đứng đó ngắm cảnh, vì thế kéo Lạc Hiên vào trong nhà: "Ông trẻ của con ơi, mình vào trước đi..."
"Không." Lạc Hiên trả lời, thanh âm không lớn nhưng rất rõ ràng.
Bố Từ ngoảnh lại liếc mắt rồi quay sang Từ Tiếu Thiên: "Mày không cần nhiều lời với tao làm gì.
Nếu mày thật tình thương mẹ mày thì bây giờ về với tao.
Công việc gì đó không làm ở đây nữa, về nhà!"
Từ Tiếu Thiên cắn môi, nhìn thẳng vào mắt bố: "Sau khi xong công chuyện bên này thì con sẽ về..."
"Mày vẫn không chịu nghe tao!"
"Không phải không chịu nghe!" Từ Tiếu Thiên cố kìm giọng, "Con không thể cứ để chuyện này như vậy được."
Bố Từ nhìn Từ Tiếu Thiên thật lâu, đột nhiên lùi bước: "Tùy mày.
Hôm nay mày không về, tao coi như không có thằng con này."
Nói xong cũng không buồn nhìn Từ Tiếu Thiên lần nữa, cứ thế đi xuống.
Từ Tiếu Thiên há miệng thở dốc, nhìn bóng lưng của bố không nói được lời nào.
"Đuổi theo đi." Giọng Lạc Hiên vang lên.
"Gì?" Từ Tiếu Thiên quay đầu nhìn cậu, sửng sốt.
"Đuổi theo bố cậu."
"Nhưng mà..." Từ Tiếu Thiên do dự.
Cậu không biết đuổi theo thì có nghĩa lý gì khi mà cậu không thể cho bố một câu trả lời vừa lòng được.
"Có về hay không là một chuyện, đuổi theo lại là chuyện khác." Lạc Hiên tựa lên lan can, ngón tay ấn khẽ lên mặt, "Tớ ở đây chờ cậu về."
"Lạc Hiên," Bỗng dưng Từ Tiếu Thiên thấy mình cũng chẳng hiểu Lạc Hiên nhiều lắm, không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.
Lạc Hiên bình tĩnh quá sức tưởng tượng của cậu.
Cậu suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Tớ sẽ quay lại ngay."
"Ừ."
Lúc đuổi kịp ở dưới nhà bố đang giơ tay vẫy taxi.
Từ Tiếu Thiên chạy tới ấn tay ông xuống: "Bố, rốt cuộc bố có chịu nghe con giải thích tử tế một lần không.
Bố không muốn nghe thì con biết làm thế nào?"
Ông hất tay cậu ra, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước: "Mày nói gì thì nói nhanh đi.
Tao mua vé rồi, không thừa thời gian."
"Con biết bố không chấo nhận được việc con thích con trai", Từ Tiếu Thiên nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ.
Cậu muốn bình tĩnh nói với bố càng nhiều càng tốt trong khoảng thời gian ít ỏi này: "Nhưng đây không phải việc bố cứ đánh con hay nhốt con lại là giải quyết được.
Con không có tình cảm với con gái.
Muốn con yêu đương rồi kết hôn như thế, con không làm được."
"Con chỉ thích con trai.
Con thích Lạc Hiên.
Việc này không đáng sợ như bố nghĩ đâu.
Thích là thích thôi, là một kiểu tình cảm.
Điều khác biệt duy nhất chính là con có thứ tình cảm này với một người con trai." Từ Tiếu Thiên cau mày nói một hơi, cậu để ý sắc mặt bố chuyển từ hồng sang trắng.
"Mày nói xong chưa." Bố vẫn nhìn thẳng.
"Nếu bố muốn nghe con vẫn có rất nhiều điều..."
"Tao không muốn nghe thêm câu nào nữa.
Chắc mày tự thấy mình rất có lý, thấy bọn tao chẳng hiểu gì cả, là kiểu bố mẹ không tiến bộ," Bố lại giơ tay tiếp tục vẫy xe, "Nhưng mày phải biết con đường mày chọn khó khăn thế nào.
Làm bố làm mẹ đương nhiên không muốn con mình đi đường đó.
Tao vẫn nói thế, tao không đồng ý, cũng không hiểu được.
Nếu mày cứ khăng khăng..."
Từ Tiếu Thiên im lặng nhìn bố, lòng lại chìm xuống.
"Mày cũng có thể độc lập nếu mày nhất định phải như thế." Bố giơ tay, một chiếc taxi đỗ lại trước mặt ông.
Ông mở cửa lên xe, nhìn Từ Tiếu Thiên ngây người ven đường, "Nếu mày cứ làm mà không tính đến những việc khác, bọn tao cũng thế, coi như không có đứa con là mày."
Từ Tiếu Thiên nhìn chiếc xe hiên ngang rời đi, trong lòng trống rỗng.
Lời bố tựa con dao đâm thật mạnh vào ngực cậu.
Cậu thấy mình như người mắc kẹt trên vực thẳm, không thể tiến về phía trước cũng không thể thoái lui.
Cậu vừa không muốn làm bố mẹ đau lòng dù chỉ một chút vừa thề sẽ không buông tay Lạc Hiên.
Cậu không mình nên làm gì, mà dù cho cậu có làm gì đi nữa cũng