Hứa Duệ đóng cửa văn phòng Đàm Triết, kéo rèm cửa sổ xuống, xoay người nhìn anh:
"Lần đầu tiên anh nghe phòng thị trường có quỹ riêng đấy.
Gan không bé nhỉ..."
"Sao? Có quỹ riêng mà lại để anh biết à?" Đàm Triết cười cười, "Vợ anh có quỹ riêng chắc cũng không cho anh biết đâu nhỉ?"
Hứa Duệ dựa vào bàn Đàm Triết, cười vô cùng tươi tắn:"Ý cậu là cậu là vợ nhỏ của anh à?
"Anh hiểu nhầm rồi." Đàm Triết gạt tàn thuốc, "Cùng lắm thì anh là vợ nhỏ của em."
"Nhỏ hay không không quan trọng, cứ là vợ là được rồi..." Hứa Duệ vẫn cười rất tươi.
"Giám đốc Hứa, mời ngồi xuống nói chuyện." Đàm Triết đứng dậy, vòng qua Hứa Duệ đi ra cửa sổ.
"Rồi rồi." Hứa Duệ không để ý thái độ đột nhiên trở nên lạnh nhạt của Đàm Triết, ngồi xuống sô-pha, "Bàn tiếp về vị trí trợ lý của phòng thị trường."
"Không có gì phải bàn.
Vị trí này là cửa Từ Tiếu Thiên."
"Sếp ơi em bảo là phòng nhân sự chắc chắn không đồng ý rồi mà.
Thời gian làm việc của Từ Tiếu Thiên quá ngắn.
Cậu muốn đề cử thì đợi sang năm thăng chức rồi nhắc cũng được." Hứa Duệ hơi nhức đầu, "Lương Bân không tồi, Trình Vân Tuệ cũng ổn."
"Thứ nhất, anh mới là sếp.
Thứ hai, hai người kia không có kiểu năng lực của Từ Tiếu Thiên." Đàm Triết xoay người nhìn Hứa Duệ, từ tốn nói: "Từ Tiếu Thiên làm được, tin em."
"Không phải anh không tin cậu.
Anh không tin một thằng nhóc mới đi làm tháng rưỡi." Hứa Duệ nóng ruột, "Cậu cố ý à? Để anh bị kẹp giữa phòng nhân sự với phòng thị trường, vô cùng khó xử."
"Khó xử?" Đàm Triết cười.
"Cậu như vậy là định ép chết anh đúng không? Giờ áp lực của anh rất lớn, cậu còn cố tình làm những việc không giải thích nổi.
Anh vốn nghĩ cậu thăng chức thì quản lý phòng thị trường sẽ để Trần Huy làm..."
"Trần Huy không được việc, anh cũng biết còn gì.
Có phải Trần Nguyệt nghĩ rằng Cảng vụ* là của nhà các anh." Đàm Triết không cho anh chút mặt mũi nào.
Tinh Duyệt là khách sạn trực thuộc Cảng vụ, có rất nhiều quan hệ dây mơ rễ má, "Em không nghĩ làm việc với đồ vô dụng kia, cho cậu ta các mối quan hệ tích lũy bao nhiêu năm, vào tay cậu ta chưa được nửa năm đã bị phá cho bằng sạch."
"Vậy giờ cậu muốn anh làm thế nào?" Hứa Duệ nóng nảy.
"Từ Tiếu Thiên có thể từ từ nhưng Trần Huy không được làm ở phòng thị trường nữa.
Anh tùy tiện sắp xếp cậu ta đi đâu cũng được.
Không phải bên tiệm cơm Tây đang thiếu quản lý à? Tóm lại đừng để cậu ta lượn lờ ở chỗ em."
"Nhưng mà..."
"Giám đốc Hứa, em đã nhượng bộ rồi."
"..
Đệt."
Hôm nay Từ Tiếu Thiên tan làm sớm hơn mọi ngày.
Đứng ngoài cổng đợi mãi mới thấy Kiều Dương và Uy ca đủng đỉnh đi ra, cậu chạy lên: "Tao nói trước nhớ, hôm nay kiểu gì cũng không ăn mì Lan Châu đâu."
"Được.
Đánh chết hôm nay tao cũng không ăn gà bảy món." Uy ca vung tay.
"Ăn cá đi." Kiều Dương nghĩ ngợi, "Không phải Chí Viễn hôm trước mới đòi ăn cá à."
"Ăn rắm á", Uy ca phản đối, "Chính nó đã thành cá khô rồi còn đòi ăn cá nữa.
Hôm nay ăn gì cay đi."
Từ Tiếu Thiên liếc ra đằng sau: "Chí Viễn đâu?"
"Đi mua cá khô rồi." Kiều Dương vui vẻ
"Đệt, tao hỏi tử tế đó.
Một đứa nữa đâu, không đủ không vui nhá."Từ Tiếu Thiên lấy di động chuẩn bị gọi Trần Chí Viễn.
"Nó đang đi mua quần áo." Kiều Dương nhét lại điện thoại vào túi cậu.
"Gì?" Từ Tiếu Thiên kinh ngạc, "Mày bảo gì? Tao không nghe nhầm chứ?"
"Trần Chí Viễn đang đi mua quần áo, mày không nghe nhầm." Uy ca vỗ vỗ vai cậu, nặng nề nói, "Người ta đàn yêu đương, phải chú ý nhan sắc..."
"Đệt!" Từ Tiếu Thiên hét, "Không phải chứ? Cọng mì Trần Chí Viễn thế mà lại yêu đương! Con gái nhà ai bị mù thế?"
"Không tệ lắm, kiểu vợ hiền", Uy ca tấm tắc, "Không được nói con gái nhà người ta bị mù.
Đàn ông tốt đều bị các cậu chiếm hết rồi, người ta không tranh thủ kiếm được lúc còn sớm.
Chí Viễn cũng còn hơn khối người."
"Chẳng phải còn mày đây à." Kiều Dương bật cười, "Uy ca phải tạo phúc cho nhiều cô đấy."
"Đi thôi đi thôi, cá thì cá." Mỗi tay Từ Tiếu Thiên ôm một người, kéo vào quán cá cay: "Tối nay tao về ký túc xá, uống thả cửa đi, cùng lắm thì bò vào WC."
Lúc Trần Chí Viễn mồ hôi nhễ nhại đuổi theo đến quán mọi người đã bắt đầu gọi món.
Cậu toát mồ hôi lắc vai Uy ca: "Uống bia lạnh trước đi!
"Mẹ mày, sờ chỗ nào thế!" Uy ca nhảy dựng lên quạt bay tay cậu.
"Bộ này mày mặc cả tuần rồi..." Trần Chí Viễn lẩm bẩm không phục, "Từ thiếu nhìn mày khác à nhà.
Công việc rất thuận lợi đúng không?"
"Thuận lợi? Viết ở đâu vậy?" Từ Tiếu Thiên cầm điện thoại đặt trên bàn của Kiều Dương liếc màn hình, "Tao thấy một người vô cùng đẹp trai nhưng công việc không suôn sẻ."
"Tinh thần hăng hái đó..."
"Ai bảo tao mặc một bộ cả tuần, hả", Uy ca ngắt lời Trần Chí Viễn, không phục lắm, "Mới có ba ngày! Ông có đếm đấy!"
"Ai, đệt", Kiều Dương bò ra bàn, "Uy ca, mày không tìm nổi bạn gái, khó lắm mới cua được rồi lại bị đá cũng có lý do cả đấy."
"Phí lời, tao không có thời gian để ngày nào cũng thay quần áo...!Tao không tin! Chí Viễn cũng là sau khi có bạn gái mới bắt đầu giặt quần áo hằng ngảy hả! Tao không tin tình yêu "tà giáo" như thế! Ông đây có chết cũng phải tìm bạn gái để sau này ngày nào cũng thay quần áo! Tức chết chúng mày!"
"Uy ca, nén bi thương." Từ Tiếu Thiên vui vẻ, vẫy tay gọi một thùng bia, "Không cua được gái thì vẫn còn trai."
Uy ca sửng sốt vỗ đùi, hai mắt sáng như sao nhìn Từ Tiếu Thiên: "Mẹ mày cứ nói có là có liền được hả.
Con gái còn chưa được lại nói con trai...!Từ thiếu hay mày xem hai ta..."
"Cút mẹ mày đi." Từ Tiếu Thiên mắng.
Sau khi bắt đầu thực tập chẳng mấy khi phòng ký túc xá tụ tập với nhau.
Khó khăn lắm mới đông đủ một lần nghe Uy ca gào thét xé lòng xổ hết bầu tâm sự.
Mấy lần phục vụ vào đưa đồ ăn suýt bị dọa ngã ngửa.
May mà đặt phòng riêng chứ với cái âm lượng này nhóm bọn họ chắc chắn đã bị quán cho vào sổ đen.
"Chúng mày trâu bò đấy, không nghe trường sắp xếp." Uy ca gần như không ăn, chỉ tám chuyện, "Tao giờ