"Hôm nay quên mất một chuyện quan trọng", Từ Tiếu Thiên đứng trong phòng tắm giúp Lạc Hiên cởi quần áo vừa cởi vừa sờ soạng hôn lên tấm lưng láng mịn của Lạc Hiên.
"Chuyện gì?" Lạc Hiên mở vòi hoa sen, nước chảy xuống, cậu ngửa đầu hứng nước.
"Quên hỏi chủ nhà xem phòng tắm lớn cỡ nào." Từ Tiếu Thiên lung tung ném quần áo của mình xuống đất, ôm Lạc Hiên từ phía sau: "Cậu xem, rõ ràng phòng tắm cỡ này không vừa..."
"Ừ, chật thật, hay là cậu ra trước đi." Lạc Hiên cười cười, "Đây vốn có phải chỗ để nghịch lưu manh đâu."
"Sao lại thành lưu manh rồi? Tớ không ra", Từ Tiếu Thiên càng ôm chặt, đặt cằm lên vai Lạc Hiên, "Chờ ông đây có tiền sẽ mua ba căn: một căn chúng ta ở, một căn nuôi heo, một căn đập thông tất cả làm phòng tắm!"
"Dở hơi."
"Thật đó.
Lắp tầm trăm cái vòi sen, mười mấy cái bồn tắm siêu lớn.
Cuối tuần hai ta không làm gì khác chỉ tắm thôi, tắm từ đầu này sang đầu kia, từ đầu kia lại đầu này..."
Lạc Hiên cười không dừng được, vòng tay ôm cổ Lạc Hiên: "Chí lớn ghê nhỉ."
"Đương nhiên.
Tớ sẽ nỗ lực để có thể tắm với cậu cả đời!" Từ Tiếu Thiên hôn môi Lạc Hiên.
Nước rơi xuống mặt hai người, chảy vào miệng.
Đầu lưỡi Từ Tiếu Thiên theo dòng nước mát lạnh chen vào giữa răng Lạc Hiên, Lạc Hiên lại tránh cậu như đang chơi trốn tìm.
Cậu véo cằm Lạc Hiên, tách môi ra: "Cậu ngoan ngoãn cho tớ, lươn lẹo là tớ ăn đấy."
"Tờ ngoan thì cậu không ăn chắc?" Lạc Hiên cười cười, nhắm hờ mắt, bờ mi vì dính nước hơi hấp háy, "Thế em ngoan đây, anh hùng tha cho mình đi..."
"Muộn rồi người đẹp, em cứ đi theo anh Từ đi", Từ Tiếu Thiên liếm vai Lạc Hiên, khẽ cắn, "Anh đảm bảo cậu sẽ sướng điên người, muốn ngừng không được, muốn mà còn làm dáng..."
"Vốn từ của anh ít thế, lúc tán tình không có từ mà dùng", Lạc Hiên cười nói, "Làm người ta thất vọng quá."
"Nghèo cái rắm á.
Đáng lẽ ra không nên nói nhiều, cứ thế làm luôn cho cưng thấy sự lợi hại của anh", Từ Tiếu Thiên nhẹ tay xoa bóp ngực Lạc Hiên, dần dần đi xuống, lướt qua bụng rồi đột nhiên nhanh chóng chạm vào phần dưới, cầm lấy của Lạc Hiên, thì thầm vào tai cậu: "Đến đây nào."
Cơ thể Lạc Hiên run lên khe khẽ, nhỏ giọng rên rỉ, tay chống trên tường.
Từ Tiếu Thiên một tay ôm eo một tay nhẹ nhàng thao tác.
Bàn tay Lạc Hiên ngày càng run rẩy, đầu ngón tay như muốn chọc thủng vách tường, trắng bệch.
Từ Tiếu Thiên nắm chặt tay cậu, giọt nước như lông chim khẽ khàng mơn trớn da thịt, hô hấp của hai người ngày càng dồn dập.
"Tớ muốn..." Từ Tiếu Thiên mơ hồ thì thào sau gáy Lạc Hiên.
Lạc Hiên nén giọng khẽ hừ một tiếng bị Từ Tiếu Thiên đè lên tường sau đó như cũ độc đoán mà dịu dàng tiến vào.
Cậu nghiêng mặt nhíu mày, hơi đau nhưng khoái cảm đến thở không nổi càng nhiều hơn.
"Tớ yêu cậu..." Từ Tiếu Thiên mê loạn thở dốc trong tiếng nước chảy.
...!
Lần này tắm rửa mất cả tiếng đồng hồ.
Lạc Hiên ra khỏi phòng tắm là đổ luôn xuống giường, ôm gối kêu: "Càng tắm càng nóng.
Cậu chỉnh điều hòa xuống 16 độ đi..."
"Thể lực kiểu gì", Từ Tiếu Thiên hết sức hài lòng sung sướng đi ra chỉnh nhiệt độ điều hòa, "Tớ còn chưa kêu nóng đâu, hét gì mà hét."
"Cậu đòi chơi lưu manh thì kêu cái gì." Lạc Hiên tặc lưỡi mấy cái, kéo chăn lên bụng.
"Sao lại không kêu, giờ tớ kêu cho cậu nghe nhé." Từ Tiếu Thiên nằm bên cạnh cậu, hét to: "Sướng quá!"
"Dở hơi!" Lăng Tiêu cười, ụp gối vào mặt cậu, "Mặt dày thế."
"Tớ bảo này", Từ Tiếu Thiên lật người, gác chân lên bụng Lạc Hiên, tay nhéo nhéo mặt cậu, "Khi nào dọn thế? Mình không cọc trước, coi chừng người khác thuê mất."
"Ngày mai đi.
Nhưng mà tớ hơi nhiều đồ, chắc dọn một lần không xong..." Lạc Hiên quay sang nhìn Từ Tiếu Thiên, hôn lên lông mày cậu.
"Nhân lực không thành vấn đề, tớ tìm người dọn cho.
Cậu xem bọn Uy ca được không, tớ gọi thêm cả mấy đứa ở 215 đến."
"Trần Chí Viễn của các cậu thì miễn đi, gầy không chịu nổi, chỉ sợ mạnh tay chút là vỡ mất."
"Không gọi nó, mà cậu cũng đừng có chê người ta.
Giờ cậu không kém Trần Chí Viễn mấy đâu.
Nó là một chiếc đũa, cậu cùng lắm thì là một đôi.
Vừa rồi tớ đâu dám dùng sức, chỉ sợ ôm đứt cậu..." Từ Tiếu Thiên khua chân múa tay trên người Lạc Hiên, "Cậu nhìn đi, chẳng bằng một cái đùi của tớ."
"Khiếp, thổi ghê quá", Lạc Hiên véo chân cậu, "Chân dân công."
"Bạn học nhỏ Lạc Hiên, sao cậu có thể có suy nghĩ khinh thường nhân dân lao động như thế." Từ Tiếu Thiên ngồi dậy nhìn Lạc Hiên vô cùng nghiêm túc, vỗ đùi mình, "Lại nói...!Tớ thấy chân mình thon dài xinh đẹp thế này, sao lại thành dân công?"
"Mặt cậu dày nhất." Lạc Hiên đá chân cậu, xuống giường tìm nước đá.
"Vợ ơi." Từ Tiếu Thiên gọi.
Lạc Hiên nhìn cậu không đáp, uống nước, mở tủ lấy táo gặm.
"Vợ ơi." Từ Tiếu Thiên bám riết không tha.
Lạc Hiên vừa gặm táo vừa mở máy tính, đến liếc cậu một cái cũng không buồn.
Từ Tiếu Thiên xuống giường, gác một chân lên người Lạc Hiên, ghé sát tai cậu thì thào: "Vợ ơi."
Lạc Hiên thở dài, cắn một miếng táo rồi quay lại nhìn cậu: "Chuyện gì thế vợ?"
"Đệt, tớ gọi cậu mà."
"Vợ gọi anh có chuyện gì?"
"Ài", Từ Tiếu Thiên ngửa đầu ra sao, vòng tay ôm Lạc Hiên, "Rồi rồi."
"Sao cứ phải gọi thế?"
"Không có gì cả.
Tự dưng muốn kêu hai tiếng, đã ghiền."
Lạc Hiên cười cười: "Gọi thêm tiếng nữa tớ nghe nào."
"Vợ ơi." Từ Tiếu Thiên tích cực hưởng ứng.
"Chuyện gì?"
"Ai da đệt mợ", Từ Tiếu Thiên ngạc nhiên, ôm Lạc Hiên thật chặt, hôn lung tung trên mặt cậu một hồi: "Cậu đáng yêu chết mất.
Con mẹ nó sao cậu đáng yêu thế chứ."
"Ờ, đây là lần đầu tiên tớ vừa nghe người ta nói bậy vừa khen đáng yêu đấy..."
"Từ "mẹ nó" ở đây có tác dụng gia