Edit: Hoa Tuyết
Hứa Tinh Không ra khỏi ga xe lửa Hoài Thành vào lúc hai giờ chiều, em trai Hứa Tinh Viễn đã đứng trước cửa chờ cô. Hoài Thành là một thành phố nhỏ nên xe cộ không được trật tự, giữa một đống xe đậu hỗn loạn, Hứa Tinh Viễn cười gọi Hứa Tinh Không một tiếng.
“Chị.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Tinh Không liền mỉm cười rồi quay đầu nhìn sang, Hứa Tinh Viễn đứng trước một chiếc màu Polo trắng thông thường, vẫy tay với cô.
Năm nay cô 28 tuổi, Hứa Tinh Viễn nhỏ hơn cô năm tuổi, năm nay 23. Dáng vẻ của hai chị em họ cũng không tệ, Hứa Tinh Viễn rất trắng, không cao không thấp, đứng dưới ánh mặt trời nhìn như một thiếu niên Nhật Bản đẹp trai.
Lúc cậu cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, mắt trái sáng trong, nhưng mắt phải lại không ánh sáng.
Hứa Tinh Viễn có tật, một con mắt của cậu đã hỏng.
Hứa Tinh Không mỉm cười đi tới, nhìn ngắm em trai mình. Hoài Thành gần với phía nam hơn Hạ Thành, khí hậu cũng nóng hơn. Hứa Tinh Viễn chỉ mặc một bộ đồ thể thao, quần áo trên người còn dính chút dầu nhớt.
Hứa Tinh Viễn chỉ học tới phổ thông, sau khi tốt nghiệp năm nhất trung học thì học ở trường kỹ thuật, hiện tại đang làm việc ở một trung tâm sửa chữa ô tô.
Thấy chị gái đến, Hứa Tinh Viễn liền nhận lấy rương hành lý trong tay cô. Hứa Tinh Không mở cửa xe, sau khi thấy cậu bỏ hành lý vào cốp sau thì cười nói: “Đẹp trai lên rồi.”
Hứa Tinh Viễn cũng giống chị mình, khi xấu hổ thì rất dễ đỏ mặt, cậu lên ghế lái, chỉ cười cười rồi lái xe đi.
Thắt dây an toàn xong, Hứa Tinh Không hỏi.
“Mẹ có khỏe không?”
“Rất khỏe.” Hứa Tinh Viễn lái xe, trả lời: “Mấy ngày trước cổ tay bị đau, em đã đưa mẹ đi khám, bây giờ đã hết rồi.”
Lâm Mỹ Tuệ mở một tiệm ăn sáng bán súp bánh bao và vằn thắn, bình thường bà không muốn thuê người, cái gì cũng tự làm, từ sáng sớm đã bận rộn gói bánh bao và vằn thắn.
“Người nhà họ Hứa có đến không?” Hứa Tinh Không hỏi.
Từ sau khi cha của Hứa Tinh Không – Hứa Thế Hoa – qua đời thì người họ Hứa cũng không liên lạc với gia đình bọn họ nữa. Sau này Vương Thuấn Sinh làm ăn phát đạt, bọn họ mới dần dần liên lạc lại. Lần trước sau khi Hứa Tinh Không nói mình sẽ ly hôn thì Hứa gia liền không ngừng giới thiệu đối tượng cho cô, làm Hứa Tinh Không bực mình không chịu được.
“Không có tới.” Hứa Tinh Viễn cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là mấy ngày nay lại sắp xếp cho chị đi xem mắt nữa.”
“Ừ.” Hứa Tinh Không thản nhiên trả lời, cũng không thèm để ở trong lòng. Cô liếc nhìn em trai mình, cười hỏi: “Vậy còn em?”
Hứa Tinh Viễn đang lái xe, khuôn mặt hơi đỏ lên, sau khi đánh tay lái một vòng rồi nói.
“Chị, em đang hẹn hò.”
Hứa Tinh Không khẽ trợn mắt, hơi há miệng.
Nhà ga cách khu phố cổ rất xa, đến khi về tới nhà, Lâm Mỹ Tuệ đã ở trước cửa tiểu khu chờ hai người. Nhà bọn họ trong một tiểu khi rất cũ kỹ, bên trong chật hẹp chịu không nổi, căn bản xe không vào được. Hứa Tinh Viễn dừng xe ở lề đường bên ngoài, lấy hành lý xuống ra, rồi cùng Hứa Tinh Không đi về phía tiểu khu.
Từ rất xa, Lâm Mỹ Tuệ đã nhìn thấy một nam một nữ, bà liền mỉm cười đi về phía trước, đến khi thấy rõ Hứa Tinh Không, lại phát hiện con gái mình đang nói nói cười cười, hình như đã sáng sủa lên nhiều, bà cũng dần thấy bớt lo lắng hơn.
“Mẹ.” Hứa Tinh Không đến gần, cười gọi một tiếng.
Lâm Mỹ Tuệ kéo tay Hứa Tinh Không, cười nói: “Về nhà đi.”
Thời tiết buổi chiều cuối thu rất mát mẻ, đa số mọi người trong tiểu khu đều xuống lầu đánh bài nói chuyện phiếm. Khi Hứa Tinh Không cùng mẹ và em trai đi qua, thì có gặp và chào hỏi mấy người quen. Sau khi Hứa Tinh Không đi khỏi, liền có mấy người kinh ngạc hỏi.
“Con gái lớn của Hứa gia ly hôn rồi không định tìm chồng khác à? Cứ như vậy sống một mình sao?”
“Xem mắt không ít nhưng chưa được nhìn trúng. Nghe nói nó không thể sinh con, cho nên Vương gia mới không cần nữa.”
“Chậc chậc, tiếc cho lão Hứa thật, cả đời làm cảnh sát, có tạo nghiệt gì đâu mà con trai thì mắt bị hỏng, con gái thì bị chồng bỏ.”
Đa số mấy bác gái ở tiểu khu khi tám chuyện thì luôn không biết mình nói lớn như thế nào, bị bàn tán sau lưng như vậy, Hứa Tinh Viễn có hơi không kìm lòng được. Lâm Mỹ Tuệ nhìn cậu một cái, lúc này Hứa Tinh Viễn mới không có phát giận.
Nhà của Hứa Tinh Không chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, rất hẹp, nhưng lại ở rất thoải mái. Vừa bước vào của nhà thì tất cả những phiền muốn hình như đều tan biến. Hứa Tinh Không cất hành lý vào phòng ngủ của cô, sau đó ra ngoài chải đầu cột thành kiểu tóc đuôi ngựa.
“Tinh Viễn vừa gọi bạn gái đến dùng cơm, ấy, con còn chưa gặp bạn gái của nó nhỉ.” Lâm Mỹ Tuệ buộc tạp dề lại, bắt tay vào làm cơm tối.
“Con đến đây.” Hứa Tinh Không lấy tạp dề lại, “Cổ tay mẹ vừa bị trẹo, không nên làm việc quá sức. Con có nhờ đồng nghiệp mua thuốc dán từ Thái Lan về, lúc nào mẹ đau thì dán lên nhé.”
Nói xong, Hứa Tinh Không nhìn Hứa Tinh Viễn, cười nói: “Tinh Viễn mới vừa nói với con, đêm nay đúng lúc có thể gặp rồi.”
“Haizzz, chỉ là một cô gái bình thường thôi, có gì mà nhìn chứ.” Hứa Tinh Viễn bị chọc đến đỏ mặt, nhưng đáy mắt lấp lánh. Người trẻ tuổi khi yêu đường thì cảm xúc đều viết ở trên mặt, có thể thấy được cậu thật sự rất thích bạn gái mình.
Hứa Tinh Không mừng thầm trong lòng, con gái bình thường đều không thích Hứa Tinh Viễn, dù sao cậu cũng bị tật một con mắt. Có người thích cậu, chứng tỏ cô gái kia rất lương thiện.
Đến năm giờ, Hứa Tinh Viễn lái xe đi đón bạn gái mình về nhà.
Cô gái kia tên là Chu Đồng Đồng, trước đây học cùng trường kỹ thuật với Hứa Tinh Viễn, dáng người mũn mỉm lại không cao lắm, thế nhưng khi cười rộ lên lại có hai má lúm đồng tiền, vô cùng ngọt ngào. Lúc cô bé gọi Tinh Viễn, thì hơi kéo dài chữ “Viễn”, trong đó có biết bao yêu thích không kể hết.
Thấy Hứa Tinh Không, Chu Đồng Đồng còn rất xấu hổ, lúc ăn cơm cô bé ngồi cạnh Hứa Tinh Viễn, vừa nói vừa cười, dần dần mới thả lỏng. Tính cách còn rất hoạt bát cởi mở, vừa vặn bù trừ với Hứa Tinh Viễn.
Cô bé tốt tính, cũng chịu khó, sau khi ăn cơm xong, Hứa Tinh Không dọn bàn ăn, còn cô bé bưng chén đũa đã dọn xong vào nhà bếp định rửa.
“Để chị.” Hứa Tinh Không đi đến nhận về.
Chu Đồng Đồng vội nói: “Em giúp chị.”
Hứa Tinh Không nhìn cô bé cười một cái. Đối diện với ánh mắt của Hứa Tinh Không, Chu Đồng Đồng cũng cười một cái, cô thật thích người chị này.
“Em học ngành gì ở trường kỹ thuật?” Hứa Tinh Không tán gẫu với Chu Đồng Đồng.
“Kế toán ạ, hiện tại em đang làm kế toán ở cửa hàng phục sức Thành Lạc.” Chu Đồng Đồng trả lời.
“Vậy thật tốt.” Hứa Tinh Không nói.
Cô còn chưa nói tiếp thì di động của Chu Đồng Đồng đột nhiên vang lên. Chu Đồng Đồng vội vã lấy điện thoại ra xem, tùy tiện lau tay lên người, sau đó đến một góc nhà bếp nhận điện thoại.
“A lô, ba, dạ, con và đồng nghiệp đang ăn ở bên ngoài, không có, con không có ở nhà Hứa Tinh Viễn…”
Cô bé cố gắng nói nhỏ giọng, ánh mắt còn liếc trộm về phía Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không không hề dời tầm mắt, chỉ tập trung rửa chén, giống như không nghe thấy gì. Sau khi rửa chén xong, Hứa Tinh Không lau tay rồi ra khỏi nhà bếp.
Chu Đồng Đồng nói chuyện điện thoại xong liền vội vã về, Hứa Tinh Viễn muốn lái xe đưa về nhưng cô bé không cho. Hứa Tinh Viễn căn dặn cô trên đường nhớ chú ý an toàn, cô bé mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, bảo mình đã biết rồi. Đến khi cửa đóng lại, Hứa Tinh Viễn liền đi vào gian phòng nhỏ của mình.
Lâm Mỹ Tuệ đang ngồi trên ghế sô pha xoa bóp cổ tay, ánh nắng chiều buông xuống rọi vào căn phòng nhỏ, chiếu sáng mái tóc bạc của bà.
Hứa Tinh Không cũng đứng dậy vào phòng mình.
Buổi tối, sau khi cùng nhau xem thời sự và dự báo thời tiết, Hứa Tinh Không lại ăn một chút trái cây rồi trở về phòng của mình. Cô mới vừa vào phòng không lâu thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Hứa Tinh Không ngẩng đầu lên khỏi rương hành lý, nói một tiếng vào đi.
Lâm Mỹ Tuệ mở cửa ra, Hứa Tinh Không thấy bà thì cười gọi một tiếng: “Mẹ.”
Quan hệ Hứa Tinh Không và mẹ không tính là vô cùng thân thiết, nhưng lại rất gần gũi. Mặc dù hai người không tiếp xúc thân mật như những cặp mẹ con khác, nhưng trong lòng đều biết địa vị của đối phương ở trong tim mình.
“Vẫn chưa thu dọn xong sao?” Lâm Mỹ Tuệ đóng cửa lại, sau khi ngồi vào phòng thì ngồi xuống hỏi một câu. Trên môi bà nở nụ cười, bởi vì bà cảm nhận được Hứa Tinh Không đã trở nên tốt hơn so với khi chưa rời khỏi Hoài Thành.
Hiện tại cô ăn mặc thời trang, trẻ đẹp hơn trước đây nhiều, quan trọng nhất là cô cười rất vui vẻ, ánh mắt cũng có thần hơn rất nhiều.
Cô đã trải qua một cuộc hôn nhân, coi như đã trưởng thành. Nếu cô đã nên người, bà là trưởng bối cũng sẽ không quản lý nhiều. Chỉ cần Hứa Tinh Không vui vẻ là được rồi, cần gì phải quan tâm đến những lời bàn tán phía sau.
“Thu dọn xong rồi ạ.” Hứa Tinh Không bỏ quần áo vào cái tủ gỗ nhỏ, phòng ngủ của cô rất nhỏ, chỉ có giường ngủ và một cái bàn học đặt sát tường. Bên cạnh bàn học là một cái tủ gỗ nhỏ gắn vào tường, là do cha cô – Hứa Thế Hoa khi còn sống làm cho cô. Lúc đó, ông còn cười nói là làm đồ cưới cho cô, kết quả, cô đã ly hôn một lần, còn cái tủ gỗ nhỏ này vẫn nằm trong phòng cô.
“Tinh Viễn không nói trước với con là đã có người yêu nên con không có mua quà cho Đồng Đồng. Ngày mai nếu có thời gian, mẹ di
Nhắc tới Chu Đồng Đồng, nụ cười của Lâm Mỹ Tuệ liền nhạt đi vài phần, bà hỏi Hứa Tinh Không.
“Con thấy Đồng Đồng thế nào?”
Nói về Chu Đồng Đồng, Hứa Tinh Không liền nghiêm túc hơn, cô gật đầu trả lời: “Không tệ, có thể thấy rõ em ấy thật lòng thích Tinh Viễn, hơn nữa tính tình con bé cũng rất tốt và thành thật.”
“Ừ.” Lâm Mỹ Tuệ gật đầu, rồi cúi đầu nhìn chằm chằm góc áo khoác bạc màu của mình. Một lúc sau, bà ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tinh Không.
Lúc còn trẻ Lâm Mỹ Tuệ rất xinh đẹp, nhưng bây giờ nhìn qua bà còn già hơn so với những người cùng lứa tuổi đôi chút. Cha cô qua đời sớm, bà vất vả trăm bề nuôi dạy Hứa Tinh Không, còn cho cô đi học đại học. Làm lụng vất vả cả đời, muốn giữ gìn tuổi trẻ cũng khó.
Khóe môi Lâm Mỹ Tuệ khẽ giật giật, nhìn Hứa Tinh Không mỉm cười, rồi chống lên chân đứng dậy.
“Nhà Đồng Đồng không thích Tinh Viễn sao?” Hứa Tinh Không nhỏ giọng hỏi.
Nghe xong câu này, động tác của Lâm Mỹ Tuệ dừng lại. Bà ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, tâm tình trong đáy mắt vô cùng phức tạp, nhiều loại tâm tình đan xen với nhau, cuối cùng cũng thở dài như cam chịu.
“Không đồng ý lắm.” Lâm Mỹ Tuệ nói, “Có tật ở mắt chỉ là thứ yếu, chính là…”
Nghe Lâm Mỹ Tuệ nói vậy, Hứa Tinh Không lại thở phào nhẹ nhõm. Đã không chê tật mắt của Tinh Viễn, thì những chuyện khác cô đều có thể cố gắng giải quyết.
“Nếu như hai bọn họ thật sự nên duyên, con là chị gái cũng không có gì để tặng.” Hứa Tinh Không dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Trước kia Vương Thuấn Sinh có chia cho con hai căn hộ, con sẽ tặng căn lớn hơn cho Tinh Viễn, dù sao con cũng không ở đó.”
Hứa Tinh Không nói rất tùy ý, nhưng Lâm Mỹ Tuệ nghe lại có chút kích động. Bà đứng từ trên giường lên, đôi mắt rưng rưng, gọi một tiếng.
“Tinh Không à…”
Hứa Tinh Không biết mẹ mình muốn nói gì, cô nhìn vào mắt bà, nở nụ cười.
“Bây giờ mẹ và Tinh Viễn chính là người thân duy nhất của con, chỉ cần hai người hạnh phúc thì con cũng hạnh phúc.”
Sau khi bàn bạc với Lâm Mỹ Tuệ xong, Hứa Tinh Không nói chuyện này với Hứa Tinh Viễn. Hứa Tinh Viễn nghe xong, ban đầu thì không đồng ý.
“Đó là nhà củachị, chị cho em làm gì. Em có tay có chân, có thể kiếm tiền, em không cần!” Hứa Tinh Viễn ngồi trên ghế sô pha, cởi mũ xuống ném lên bàn.
Cậu biết Vương Thuấn Sinh cho chị cậu hai căn hộ, nhưng hai căn hộ đó là dùng cái gì để đổi lấy, đối với Hứa Tinh Không có ý nghĩa như thế nào, trong lòng cậu biết rất rõ. Bây giờ Hứa Tinh Không muốn chuyển phòng cho cậu, chẳng khác nào cậu đang uống máu chị mình.
“Vậy xem như chị bán cho em đi.” Hứa Tinh Không nói với Hứa Tinh Viễn, “Chỉ là không lấy tiền ngay, cũng không lấy lời, mỗi tháng em gửi cho chị một số tiền, được không?”
Làm chị em nhiều năm, Hứa Tinh Không hiểu Hứa Tinh Viễn rất nóng tính. Biết cậu sẽ không chịu, nên từ đầu đã nghĩ xong biện pháp.
Hứa Tinh Viễn còn muốn nói gì nữa, nhưng Hứa Tinh Không ra oai, hỏi: “Lời của chị em cũng không nghe sao?”
Hứa Tinh Viễn nhìn Hứa Tinh Không, viền mắt đỏ lên, ngồi trên ghế so pha không nói gì nữa.
Sau khi thương lượng chuyện phòng ốc xong, Hứa Tinh Viễn liền nói với Chu Đồng Đồng. Ngay từ đầu nhà họ Chu đã không đồng ý, Hứa Tinh Viễn có tật ở mắt chỉ là chuyện thứ yếu, chủ yếu vì nhà bọn họ nghèo, ngay cả một căn hộ nhỏ cũng không có. Hơn nữa nhà cậu chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, còn có một người chị đã ly dị không ai thèm lấy, đến lúc đó vợ chồng son bọn họ nghỉ ngơi ở đâu?
Giờ chuyện phòng ốc đã xong, hai nhà liền gặp mặt ăn bửa cơm. Nhà họ Chu có hai người con, Chu Đồng Đồng có một anh trai, đã thành gia lập nghiệp. Chu Đồng Đồng là con gái út, bình thường rất được bao bọc thương yêu.
Hứa Tinh Không có ấn tượng không tệ với Chu gia, tuy rằng phải có phòng ở mới đồng ý gả con gái cho Hứa Tinh Viễn, nhưng đó cũng là vì suy nghĩ cho con gái họ, chuyện này không có gì đáng trách.
Lúc hai nhà ăn cơm, Hứa Tinh Không nói sẽ làm thủ tục sau ngày nghỉ Quốc Khánh. Chu gia cũng không hối thúc, bọn họ cũng biết Hứa Tinh Không, biết cô là vợ trước của Vương Thuấn Sinh, chuyện phòng ốc nhất định là không lừa bọn họ.
Ăn cơm xong, cả nhà Hứa Tinh Không chuẩn bị về nhà. Tinh Viễn không uống rượu, nên vẫn là cậu lái xe đưa mọi người về. Hứa Tinh Không ngồi ở cạnh ghế lái, cùng Lâm Mỹ Tuệ đang ngồi ở phía sau nói về người nhà họ Chu.
“Rất thật thà, nhìn Đồng Đồng cũng có thể thấy được được người nhà của em ấy không tệ…” Hứa Tinh Không đang nói thì di động trong túi xách của cô đột nhiên vang lên. Hứa Tinh Không vừa nói chuyện với Lâm Mỹ Tuệ vừa lấy điện thoại ra xem. Khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, thì ánh mắt của Hứa Tinh Không đột nhiên căng thẳng.
Tim Hứa Tinh Không bỗng đập mạnh, sau đó ngắt điện thoại, rồi bỏ lại vào trong túi xách.
“Ai vậy?” Hứa Tinh Viễn đang lái xe cũng nhìn sang Hứa Tinh Không một cái.
Mở cửa sổ xe xuống, gió mát thổi vào, nhiệt độ trên mặt Hứa Tinh Không dần giảm xuống.
“Đồng nghiệp.” Hứa Tinh Không trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ chừa lại một vùng sau tai đỏ ửng.
Sau khi về đến nhà, Hứa Tinh Không vào phòng mình. Cô đóng kỹ cửa, rồi lấy di động đi ra, mở máy lên.
Hôm nay là ngày sáu tháng mười, ngày tám đi làm, ban đầu cô định ngày bảy sẽ về, vì thế Hoài Kinh mới gọi điện thoại đến.
Hứa Tinh Không cắn cắn môi, đi đến ngồi xuống bên bàn học, bên ngoài trời đã tối đen, bên trong phòng thì không sáng cũng không tối.
Cô nghe thấy tiếng nói chuyện của Hứa Tinh Viễn và mẹ ở bên ngoài, hình như đang bàn bạc chuyện gì đó. Hứa Tinh Không mở màn hình điện thoại, gọi đến sô vừa rồi bị cô từ chối không bắt máy.
Điện thoại nhanh chóng được kết nói, giọng nói trầm thấp từ bên kia truyền đến.
“A lô.”
Bên đầu kia điện thoại có tạp âm, hình như anh đang đứng lên từ trên ghế, sau khi nghe thấy giọng nói của Hứa Tinh Không, cười sâu kín một tiếng rồi hỏi.
“Bao giờ trở về? Anh đến nhà ga đón em.”
Trực tiếp đến nhà ga đón chứng tỏ anh rất gấp gáp. Ký ức của Hứa Tinh Không dần dần hiện về, nhớ lại những khi hai người ở bên nhau, nhớ tới nhu cầu bức thiết và thường xuyên của anh.
Anh đã không thể chờ đợi được nữa.
“Em … Em có chuyện phải làm, muốn xin nghỉ, ngày mai chưa trở về.” Giọng Hứa Tinh Không vừa run run vừa mềm mại.
“À?” Âm cuối cao lên.
Hứa Tinh Không căng thẳng trong lòng.
“Anh không muốn phê chuẩn lắm.” Anh bình thản nói.
Hứa Tinh Không bị câu nói của anh làm rối lòng, do dự một lúc, sau đó nhẹ nhàng hỏi anh.
“Tại sao vậy?”
Phụ nữ phương nam, thường ngày nói chuyện luôn mang theo chút mềm mại yêu kiều, mà giọng nói của cô lại nhỏ nhẹ, loại cảm giác này càng phóng đại vô hạn.
Làm cho lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
Bên kia điện thoại, hình như anh đang cười.
“Tại sao… Em không biết sao?” Hoài Kinh trả lời.