11/02/2021
Edit: Nhật Nhật
...
1... Happy new year. Chúc các thím năm mới may mắn, gặp nhiều thuận lời, có nhiều truyện hay để đọc ha ????????????
Sớm nay, Túng Phồn lại bị nóng tỉnh, mồ hôi chảy ướt hết cả cổ cùng lồng ngực, gối và áo ngủ cũng ướt đẫm, giống như thân thể phát sốt vừa mới hạ nhiệt, nhưng rõ ràng là thân nhiệt của cậu vẫn bình thường. Hơn nữa, nào có ai đã cuối thu rồi mà lại bị nóng tỉnh, mà đấy là cậu còn không đắp chăn quá dày nữa đấy.
Vén chăn lên, Túng Phồn vẫn nằm úp sấp ở trêи giường, tóc tai cũng có chút ẩm ướt, chỉ là không quá rõ ràng như vùng cổ mà thôi. Cảm giác khô nóng trong người càng lúc càng rõ rệt, tuy nói không ảnh hưởng đến làm việc nhưng ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cậu cũng phát hiện tình trạng thân thể của mình gần đây không ổn lắm, còn nghĩ có nên tới bệnh viện khám không, nhân lúc mẹ cậu hãy con ở đây, nếu có vấn đề gì thì chí ít cũng có người ký tên đảm bảo, chờ mẹ đi rồi mới tới bệnh viện khám, lỡ có gì cần thì lúc đó là Túng Sĩ Lương đi ký tên đó. Cậu không muốn thế một tí nào cả, chó làm sao mà ký tên đảm bảo cho người khác được chứ?
Túng Phồn lại nghĩ lần trước mẹ nói dì Mạc có quen một vị bác sĩ, có thể giới thiệu cho cậu. Tình huống bây giờ của cậu thế này, tìm bác sĩ có thể tin tưởng được khám vẫn hơn, để nhờ mẹ liên lạc với dì Mạc, hẹn lịch khám vào tuần sau cho cậu là tốt nhất.
Rời giường vọt vào phóng tắm rửa ráy, Túng phồn xịt thuốc khử mùi sau đó mới ra khỏi nhà.
Vốn buổi sáng cậu rất thích ăn nhẹ cái gì đó, trong tiểu khu của bọn họ có rất nhiều món ăn sáng ngon, lại rẻ nữa, nhưng hôm nay Túng Phồn nhìn gì cũng không thấy ngon miệng, vừa nghĩ đến ăn cái gì lại thấy buồn nôn, đúng là phụ lòng bao món ngon ở đây. Túng Phồn ngẫm lại trạng thái của mình một chút, chắc không phải là là bị say nắng đâu nhỉ?
Đã không muốn ăn thì Túng Phồn cũng không ép mình nữa, cậu sang siêu thị nhỏ ở cách vách mua một hộp mì ăn liền, thêm một lon nước có ga, lỡ là bị hạ đường huyết thì có thể miễn cưỡng ăn để hồi lại, chứ cậu thực sự là không thấy thèm ăn chút nào hết.
Cậu đi làm sớm, tới tiệm thì dựa lưng vào cửa để chờ.
Dì Chân hôm nay cũng tới khá sớm, thấy Túng Phồn còn tới trước cả mình thì vô thức nhìn đồng hồ đeo tay một cái —— Vẫn đúng giờ mà.
"Tiểu Túng à, sao hôm nay đến sớm thế cháu?" Dì Chân đi vào, thấy mặt mũi Túng Phồn trắng bệch thì sợ hết cả hồn: "Sao thế này? Cháu bị ốm à?"
Túng Phồn lắc đầu: "Không ạ, chỉ là sáng nay cháu không thấy ngon miệng, không ăn sáng. Có lẽ là tối qua ngủ nóng quá, trong người khó chịu."
"Giờ trời lạnh rồi, lúc nóng lúc lạnh dễ ốm lắm, cháu phải để ý vào." Dì Chân nhìn Túng Phồn vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, "Hôm nay cũng không có nhiều việc, trong người cháu không khỏe thì về nhà nghỉ đi."
Túng Phồn cười cười: "Không sao đâu ạ, cháu cũng không thấy trong người có chỗ nào khó chịu quá."
Dì Chân gật đầu, cảm thấy có lẽ là do tối qua Túng phồn không ngủ ngon giấc, hôm nay cho thằng bé tan làm sớm một chút, về nhà ngủ một giấc thật ngon là sẽ không sao nữa.
Cả ngày hôm nay Túng phồn đều mơ mơ màng màng trêи mây trêи gió, nói khó chịu thì cũng không khó chịu lắm, nói mệt cũng không phải mệt, chỉ là không có tinh thần lắm thôi. Lúc trưa gọi một bát mì vằn thắn về cậu cũng không ăn được mấy miếng, chỉ toàn húp nước canh.
Dì Chân thấy Túng Phồn không sốt, cũng không đau bụng đi ngoài, chỉ có sắc mặt không được tốt lắm, nên cũng không lo mấy, chỉ nghĩ buổi tối gọi cho Túng phồn bát canh nóng, ăn cho ấm bụng, có lẽ ngày mai sẽ khá hơn chút. Nếu không được thật, mấy ngày tới bà sẽ nấu cháo ở nhà mang đi cho cậu ăn, Túng Phồn ở đây có một mình, lại là thanh niên trẻ tuổi, không biết tự chăm sóc bản thân, như vậy rất dễ ốm.
Hôm nay Phí Hành Phong sẽ tham gia một lễ trao giải phim truyền hình rất quan trọng, tuy là hắn lâu rồi không có tác phẩm mới, nhưng độ nổi tiếng vẫn không hề giảm xuống, lại từng diễn rất nhiều vai kinh điển, làm khách quý tới trao giải cũng rất phù hợp. Mấy năm gần đây, Phí hành Phong đúng là đã không ít lần nhận lời làm khách quý trao giải, thành ra đây đã trở thành sự kiện để fan hâm mộ ăn mừng sự xuất hiện của hắn.
Tầm hai rưỡi chiều, Lý Thiên Lang nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyến bay bị hoãn lại do sương mù quá dày, đến giờ còn chưa được lên máy bay, cũng không biết cụ thể bao giờ máy bay mới có thể cất cánh.
Đầu của Lý Thiên Lang lập tức phình ra, lễ phục Phí Hành Phong phải mặc hôm nay là kiểu mới nhất quý này, anh ta là người đầu tiên mua được, hôm qua nhân viên công tác mới bay ra nước ngoài, tính là trưa nay sẽ lấy được đồ, buổi chiều hai giờ thì bay trở về, nếu không có gì mất ngờ xảy ra thì sáu giờ chiều là bộ lễ phục sẽ có mặt ở phòng làm việc của Phí Hành Phong, chờ hắn thay xong thì bảy rưỡi sẽ đi thảm đỏ của lễ trao giải. Nhưng ai mà ngờ được, kế hoạch tốt như vậy lại bị sương mù phá rối.
Đầu tiên, Lý Thiên Lang báo lại chuyện này cho Phí Hành Phong biết, đối phương nghe thế thì lông mày cũng nhíu lại, bởi vì nhà thiết kế này ở ngay bên nước láng giềng, đi máy bay chỉ tầm hai tiếng là đến cho nên sắp xếp như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì, ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Lý Thiên Lang cũng không quá sốt ruột, chỉ là trang phục thay đổi nên phụ kiện đi kèm cũng phải đổi lại hết một lượt, cái này thì có chút phiền phức: "May là đợt này cậu đặt không ít trang phục mới, chúng ta chọn một cái khác thay vào đi, xong để bên stylist lập một phương án phối đồ mới."
Tống Hưởng làm trợ lý cho Phí Hành Phong cho nên hành trình hôm nay cũng phải theo cùng từ đầu đến cuối, lúc này cậu ta đang kiểm tra các phụ kiện được đưa tới cho Phí Hành Phong, không ngờ vừa mới kiểm tra xong đã phải thay một bộ khác.
Yên lặng đóng nắp hộp đựng lại, Tống Hưởng chuẩn bị nghe sắp xếp tiếp theo của sếp nhà mình.
"Anh thấy cái nào thì hợp?" Phí Hành Phong hỏi, hắn có để mấy bộ ở công ty, còn lại thì đều để ở nhà, nếu muốn dùng thì phải để Tống Hưởng lái xe đi lấy.
Lý Thiên Lang trực tiếp tải hình ảnh tất cả quần áo quý này Phí Hành Phong mới đặt xuống ipad của mình, lọc những bộ đã cầm về ra, vừa xem vừa nói với Tống Hưởng: "Nói thư ký báo tổ trưởng tổ tạo hình lên họp."
"Vâng." Tống Hưởng đáp lời xong thì lập tức đi ra ngoài, cậu nhớ đợt này sếp mình có đặt khá khá âu phục về, bộ lần này tính mặc đi trao giải chính là một chiếc áo khoác măng tô màu xanh dương đậm, tay áo được thêu thủ công, trông rất đẹp. Nếu bây giờ đổi lại thành âu phục, hợp thì có hợp nhưng không đủ sáng tạo, không thu hút, mặc dù bản thân sếp cậu ta cũng đã đủ "Thu hút" rồi.
Tổ trưởng tổ tạo hình nhanh chóng đi lên lầu, ba người cộng thêm Tống Hưởng làm phông nền ở trong phòng làm việc của Phí Hành Phong mở họp.
Là một stylist, nghệ sĩ của mình tham gia hoạt động gì bọn họ đều sẽ có tin tức nội bộ xem các ngôi sao khác cùng tham dự sự kiện thảm đỏ sẽ mặc trang phục của nhãn hiệu gì, tránh trường hợp đụng hàng với nhau. Ngôi sao nữ còn dễ nói lễ phục của nữ có rất nhiều kiểu dáng, nhiều khi còn là thiết kế độc quyền, tình huống đụng hàng ít khi xảy ra hơn, nhưng trang phục của nghệ sĩ nam thì hầu hết đều là âu phục, mà âu phục quanh đi quẩn lại thì chỉ có mấy nhãn hiệu được làm thủ công tinh xảo mà thôi, tỷ lệ mặc trùng một bộ đồ lớn hơn nhiều, cho nên vẫn phải hỏi thăm một chút.
"Trang phục của thương hiệu này tối nay đã có người mặc rồi."
"Gương mặt đại diện cho thương hiệu này ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương là một tiểu thịt tươi, cậu ta hôm nay cũng có mặt, nhất định sẽ mặc đồ của nhãn hiệu mình làm đại sứ."
"Bộ này không được, lễ hội thời trang tuần trước có người mặc nó rồi, lần này boss mặc đi không thích hợp."
"Cái này cũng không được, MC lễ trao giải hôm nay cũng mặc một bộ tương tự của nhãn hiệu này."
Cái này không được, cái kia cũng không được, vốn tâm trạng của Lý Thiên Lang ban đầu còn khá bình tĩnh, bây giờ cũng sắp bùng nổ rồi. Cũng không thể trách người khác được, nhưng người kia không muốn đụng hàng với Phí Hành Phong cho nên đều đã hỏi thăm qua, sau đó chọn trang phục của các nhãn hiệu khác, giờ bên phía họ gặp trục trặc, cũng không thể bắt người ta không được mặc đồ đã chọn trước đó được. Vậy thì quá là bỉ ổi rồi.
Tổ trưởng tạo hình cũng thấy đau hết cả đầu, sếp bọn họ là đại lưu lượng, tham gia sự kiện đương nhiên cần phải mặc trang phục được thiết kế tinh xảo, có một không hai, nếu không mấy tay nhà báo phóng viên kiểu gì cũng giật tít "Độ nổi tiếng Phí Hành Phong trượt dốc", "Trang phục thảm đỏ của Phí Hành Phong đụng hàng với XXX", "Phí Hành Phong đã hết thời?"... Để mấy tin tức này bị fan đọc được kiểu gì cũng xảy ra đại chiến giữa hai bên, lúc đó rất dễ khiến người qua đường có ác cảm với boss nhà mình.
"Vẫn còn thời gian, chúng ta từ từ nghĩ thêm cách." Lý Thiên Lang bây giờ chỉ muốn vọt vào trong chùa, thắp hương bái phật, cầu phật tổ phù hộ, để sương mù bên kia nhanh tan, để nhân viên sáu rưỡi, không chỉ cần trước bảy giờ mang lễ phục tới phòng làm việc cho anh ta là được, thế là tốt lắm rồi.
"Nếu không được thật thì chúng ta thử tìm một nhà thiết kế độc lập xem sao, trang phục do những nhà thiết kế như vậy làm cũng khá tinh xảo, hơn nữa, nhiều khi một mẫu cũng chỉ làm ra một bộ duy nhất, không sợ dụng hàng với người khác, cũng không lo về đẳng cấp. Nếu có phóng viên hỏi tới thì cũng có thể nói là nâng đỡ các nhà thiết kế trẻ trong nước, như vậy danh tiếng của mình cũng tốt." Tổ trưởng nói.
Lý Thiên Lang cảm thấy biện pháp này cũng không tệ, nhìn về phía Phí Hành Phong: "Sếp, cậu thấy sao?"
Vẻ mặt Phí Hành Phong vẫn bình tĩnh như thường: "Đi hỏi thử một chút xem, nếu không thích hợp thì lại chuẩn bị một bộ khác làm phương án dự phòng. Không thì chỉ đành chọn đại một nhãn hiệu nào đó vậy."
Phí Hành Phong có tài giỏi thế nào đi nữa thì bây giờ cũng hết cách rồi, dù sao hắn cũng không thể làm cho máy bay lập tức cất cánh được.
Tổ trưởng tổ tạo hình đáp lời, sau đó lập tức đi liên hệ những chỗ mình biết, thời gian không có nhiều, nhiệm vụ lại nặng nề, cho dù có trang phục thích hợp thì vẫn còn phải tìm phụ kiện đi cùng, thực sự đã lâu rồi chưa nhận nhiệm vụ nào khẩn cấp như vậy, tổ trưởng cũng thấy đau hết cả đầu, hi vọng nhân viên bên dưới đừng kéo chậm tiến độ của cô.
Lý Thiên Lang lướt điện thoại di động vèo vèo, thử tìm xem các mối quan hệ của mình có ai có thể giúp tìm được trang phục thích hợp hay không, tuy nói lần này nếu không chuẩn bị tốt thì cùng lắm cũng chỉ bị người ta nói ra nói vào mấy câu thôi, nhưng có thể không bị nói thì vẫn là tốt nhất. Phí Hành Phong duy trì độ nổi tiếng của mình luôn cao như vậy vốn đã không dễ dàng gì, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà tạo thành rèm pha không đáng có.
Tống Hưởng vẫn đứng một bên bên không lên tiếng, lúc này mới gãi gãi mũi nói: "Ừm, sếp, anh Lý, em có thể nói một câu không?" Cậu ta thấy thực sự mọi người ai cũng đang rất căng thẳng, không chỉ có bọn họ, chuyên viên trang điểm cũng đã tới, còn đang chờ trong phòng hóa trang kia, có khi bây giờ cũng đang vò đầu bứt tóc vì kiểu tóc và phong cách trang điểm mà phát sầu, kế hoạch thay đổi đột xuất, nếu không phải linh cảm bùng nổ thì nguyên việc nghĩ phương án mới thôi đã khiến người ta muốn rụng hết cả tóc rồi. Lúc này Tống Hưởng cũng không dám nói lung tung gì, chỉ là cậu ta thực sự cảm thấy ý tưởng của mình cũng không tệ lắm.
"Nói đi." Lý Thiên Lang nói, bây giờ thêm người là thêm một phần chủ ý.
Tống Hưởng nhìn sang phía Phí Hành Phong một cái, nói: "Anh Phồn nhà em mới làm xong một bộ lễ phục, em thấy nó rất hợp với sếp."
Lý Thiên Lang chớp mắt: "Lễ phục gì?"
Anh ta biết Túng Phồn sửa đồ không tệ, phối quần áo phụ kiện cũng rất tốt, nhưng không biết trình độ độc lập thiết kế của cậu như thế nào. Nếu chỉ là trình độ may vá của tiệm ven đường thì có thể làm được gì, boss dám mặc lên người thì anh ta cũng không dám để boss mặc đâu, có khi bị fan mắng đến họ hàng ba đời không dám thò mặt ra đường mất, còn phải lo lắng cho an nguy của bản thân nữa chứ, quá mệt tâm.
Tống Hưởng gãi gãi đầu: "Em cũng không biết tả thế nào, chỉ cảm thấy rất đẹp, rất dễ nhìn thôi."
Trái lại Phí Hành Phong cũng không từ chối ngay, chỉ nói: "Cậu gọi điện hỏi Túng Phồn một chút xem bộ đồ kia tôi có thể mượn mặc được không, nếu được thì cậu lấy tới cho tổ tạo hình nhìn thử."
Nếu may theo kϊƈɦ cỡ của manocanh bình thường thì chắc chắn hắn mặc không vừa, quần dễ bị ngắn, bây giờ muốn sửa lại thì thời gian lại càng gấp, so với lúc sửa váy cho Diêu Vi Nguyệt lần trước có khi còn phiền phức hơn nhiều.
"Vâng ạ!" Tống Hưởng nhanh nhẹn đáp, sếp nhà họ vẫn chưa mặc phong cách quần áo kiểu kia đi làm đỏ bao giờ đâu, nam minh tinh trong nước cũng hiếm khi mặc kiểu quần áo nào ngoài âu phục để đi thảm đỏ, cậu có linh cảm là nếu sếp mặc trang phục Túng Phồn làm chắc chắc là sẽ chiếm một vị trí trong top ba hotsearch đầu tiên!
Tổng Hưởng không đi ra ngoài mà gọi điện ngay trong phòng, như vậy nếu có gì thắc mắc thì Phí Hành Phong và Lý Thiên Lang cũng có thể hỏi luôn.
Túng Phồn thấy Tống Hưởng gọi điện tới liền nhân điện không chút do dự, giọng nói nghe rất lười biếng không có tinh thần: "Tống Hưởng à? Có việc vì vậy?"
Tống Hưởng còn đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình, căn bản không nghe ra giọng của Túng Phồn có chỗ nào không đúng, cậu ta vội nói: "Anh Phồn, sếp em đang cần gấp một bộ lễ phục để đi thảm đỏ, em biết anh mới làm xong một bộ, không biết sếp em có thể mượn mặc được không?"
Túng Phồn nhíu mày, cậu sửa lại số đo ban đầu của bộ quần áo đúng là thiên về vóc người của Phí Hành Phong, nhưng mà người này làm sao lại tới mượn lễ phục ở chỗ cậu? Với lại, nam chính mượn lễ phục của cậu, nghĩ lại thì rốt cuộc ai mới cầm kịch bản nam chính đây? Chuyện tốt kiểu như bánh nhân thịt từ trêи trời rơi xuống thế này, sao lại đập trúng đầu cậu được chứ?
Trong lòng đắc ý muốn bay lên trời,