18/02/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Lúc Tống Hưởng mang quần áo của Phí Hành Phong đến nhà Túng Phồn, trêи mặt vẫn là vẻ hoang mang tột độ. Lúc nhìn thấy boss nhà mình nụ cười trêи mặt cũng cứng đơ, trông không khác gì mấy cái áp phích người mẫu trưng bày trong trung tâm trương mại. Nếu lúc đóng phim cậu ta cũng ở trạng thái như thế này thì kiểu gì cũng bị đạo diễn kêu trời đòi trả hàng cho xem.
Phí Hành Phong đang gọi điện bàn chuyện công việc, hoàn toàn không để ý tới nụ cười sượng ngắt trêи mặt Tống Hưởng, cầm quần áo xong bèn đi bào trong phòng.
Túng Phồn vừa uống nước, vừa đưa tay ngoắc ngoắc Tống Hưởng.
Cậu ta vọt lại chỗ Túng Phồn đứng, còn liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ, sau khi xác định sếp nhà mình sẽ không đi ra thì thấp giọng hỏi: "Tình huống gì đây? Anh hẹn hò với sếp em á?"
Túng Phồn gật đầu, trêи mặt là biểu cảm "Anh đã không phải loại FA ngày xưa nữa rồi", cười nói: "Đúng thế. Sếp cậu tỏ tình với anh, anh cũng thấy không tệ lắm, nên là hẹn hò thôi."
Cậu không định nói sâu thêm, làm phức tạp vấn đề, cái đó không cần thiết, người khác chỉ cần biết kết quả thôi, quá trình thế nào thì là chuyện riêng của hai người họ.
Tống Hưởng nghiêm túc nhìn Túng Phồn: "Có phải anh có nhược điểm gì bị sếp em tóm được không?"
Túng Phồn thấy khó hiểu, chớp chớp mắt: "Sao lại hỏi như vậy?" Cậu và Phí Hành Phong nhìn không hợp nhau hả? Lại còn cần phải dựa vào cách uy hϊế͙p͙ nữa.
Tống Hưởng cau mày, cậu ta cũng đang thấy khó hiểu đây: "Sếp em có chút vấn đề nhỏ, alpha với omega không ai dám tới gần anh ấy cả."
Cậu ta sẽ không chủ động nói ra bệnh tình của Phí Hành Phong, cho nên chỉ có thể nói lập lờ như vậy. Túng Phồn vừa là Alpha vừa là omega, thật sự có thể ở chung ở sếp của cậu ta à? Lỡ như hai người sau này vì chuyện đó là gây gổ với nhau thì cậu ta biết đứng về phía ai bây giờ? Đến tiền đình mất thôi.
Túng Phồn vỗ vỗ vai Tống Hưởng: "Hóa ra là chuyện này. Cái này anh có biết rồi, độ xứng đôi pheromone của anh với sếp cậu rất cao, ở chung với nhau không những không có vấn đề mà còn có lợi là đằng khác."
Mặt Tống Hưởng đầy vẻ ngạc nhiên, có chuyện tốt như vậy nữa ấy hả? Nói thế có phải là sau này thân thể sếp cậu ta sẽ tốt lên không?
Túng Phồn cười nói: "Anh Phồn của cậu đâu phải người tùy tiện hay chịu miễn cưỡng mình."
Tống Hưởng vẫn thì thầm hỏi cố: "Vậy có phải là sau này thân thể sếp em sẽ tốt lên không?"
"Có lẽ vậy." Túng Phồn không phải bác sĩ, chuyện này cậu thực sự không thể cho đối phương một đáp án khẳng định.
Vừa nghe thế hai mắt Tống Hưởng đã sáng bừng lên: "Quá tốt rồi!" Nói xong còn dùng sức vỗ mạnh lên vai Túng Phồn, "Vậy sếp em nhờ cả vào anh nhé!"
Túng Phồn không biết nên hình dung tâm tình của mìn như thế nào bây giờ, đại khái là kiểu "Việc thì nặng mà thời gian thì gấp", chỉ đành nói: "Anh chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức thôi."
Có vài cái cậu có nói thì cũng không thể tính vào được.
Tống Hưởng chân thành tha thiết nói: "Diễn xuất của sếp em thực sự rất đỉnh, hát cũng hay nữa, bởi vì cái bệnh này mà phải rút ra sau màn, quả thực quá là đáng tiếc. Em cực muốn được cùng đóng phim chung với anh ấy, cũng muốn được đi xem concert của anh ấy một lần."
Lời này của cậu ta không có nửa câu giả dối, lúc cậu ta còn đi học, Phí Hành Phong đã nhận đủ các giải thưởng lớn rồi. Trở thành diễn viên luôn là ước mơ của Tống Hưởng, mà Phí Hành Phong cũng luôn là mục tiêu để cậu ta phấn đấu, chẳng qua là vì cậu ta bị căng thẳng trước ống kính, thực sự không thể casting thành công, cũng may số cậu ta không đến nỗi tệ lắm, cơ hội làm việc trong công ty của Phí Hành Phong. Lúc đó Tống Hưởng đã nghĩ, có thể làm trợ lý của Phí Hành Phong cũng không tồi, ít nhất có thể tiếp xúc gần với thần tượng của mình, mà lúc ấy, Phí Hành Phong đã bắt đầu yên lặng lùi về sau cánh gà rồi.
Túng Phồn cười đối phương: "Có tiền đồ. Cậu nhớ phải nắm chắc cơ hội đóng phim lần này, chính mình đóng phim, diễn xuất càng thực tế hơn. Sau này sẽ là diễn viên nhỏ đã có tác phẩm ra mắt, sao phải làm trợ lý cho anh ấy nữa? Cậu mà nói mấy lời này với anh ấy, có khi anh ấy còn thấy không vui ấy chứ."
Công ty rõ ràng là muốn tạo điều kiện cho Tống Hưởng, cũng mong cậu ta có thể nắm chắc, chứ không phải cứ làm trợ lý như vậy cả đời.
Tống Hưởng lại vẫn không cảm thấy như vậy có gì không tốt: "Bát tự của em hãy còn chưa ném ra đâu, nào có nghĩ xa đến như vậy. Nếu lần này không được, thì theo chân sếp em vào đoàn phim chạy vặt, nghe thế còn thấy có cơ hội hơn ấy."
Tâm lý của Tống Hưởng rất tốt, cậu ta biết trong giới giải trí này ngoại việc có thực lực thì nhiều khi còn cần thêm một chút may mắn nữa.
"Phải tin tưởng vào chính mình." Túng Phồn vỗ vỗ Tống Hưởng.
Tống Hưởng gật đầu, cười toe toét với cậu, xong lại nói: "Anh Phồn, tuy là độ xứng đôi của anh với sếp cao thật đấy, nhưng mà sếp em thực sự là một người siêu lạnh lùng luôn, anh thế mà lại có thể cùng anh ấy hẹn hò, em thấy anh đúng là siêu anh hùng."
"Biến ngay!" Túng Phồn đá nhẹ cậu ta một cước, cười mắng, "Để Hành Phong nghe được cậu nói vậy, anh ấy nhất định sẽ đuổi việc cậu."
Tống Hưởng cười ha ha, nói: "Anh Phồn, em còn có việc phải giải quyết, đi trước ha. Có việc gì thì cứ gọi điện cho em."
Túng Phồn phất phất tay: "Lái xe cẩn thận chút."
"Biết rồi, hẹn gặp lại nha, bà chủ." Nói xong, không chờ Túng Phồn kịp dè bỉu thêm câu nào, Tống Hưởng đã phi như bay ra ngoài cửa.
Phí Hành Phong nói chuyện điện thoại xong đi ra đã không thấy Tống Hưởng đâu rồi, bèn hỏi: "Tống Hưởng về rồi à?"
"Nói là có việc phải làm nữa." Túng Phồn vừa lướt ipad vừa nói.
Phí Hành Phong gật đầu, hắn vốn còn định hỏi Tống Hưởng một chút xem chuẩn bị diễn thế nào rồi, nếu người đi rồi thì để Lý Thiên Lang chú ý vậy.
Nhà họ Phí nghe là làm cơm cho Túng Phồn thì xuất hết trăm phần trăm khả năng, cũng may hiện giờ Túng phồn chỉ thích mấy món thanh đạm một chút, bằng không cậu thấy kiểu gì nhà họ cũng làm cho cậu một bàn Mãn Hán toàn tịch [1] mất.
Canh gà đã vớt hết mỡ, thêm nấm matsutake vào hầm cùng, chén canh nhỏ này là đặc biệt chuẩn bị riêng cho Túng Phồn.
"Nhìn cái này, ai mà không biết còn tưởng em đang ở cữ đấy." Trong suy nghĩ của Túng Phồn thì chỉ có ở cữ mới cần uống canh gà bồi bổ, cậu chẳng qua là phát tình thôi mà, không cần tẩm bổ đến vậy đâu, mà có khi cũng chả cần bồi bổ thêm.
Phí Hành Phong cười cười nói: "Nghe nói ở cữ là phải ăn mấy kiểu như canh chân giò hầm, canh cá chép." Hắn cũng chỉ nghe người ta nói vậy thôi.
Túng Phồn lườm đối phương một cái: "Cái đó uống là để lợi sữa, em không có cái công năng đó đâu, thật là ngại quá."
Mặc dù là omega thật, nhưng cậu vẫn là nam, không có chức năng này.
Phí Hành Phong gắp măng tây xào cho cậu: "Canh gà ấm người, mùa này uống rất thích hợp." Hắn muốn tránh khỏi cái đề tài này, tránh cho nói nhiều lại nói sai.
Túng Phồn uống được mấy