31/03/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hôm nay Phí Hành Phong về sớm, vừa vào nhà đã thấy Túng Phồn đang ngồi vẽ phác thảo thiết kế, trong nhà không có mùi bún ốc, cũng không có mùi lẩu tự sôi, này chứng tỏ cậu vẫn chưa ăn gì.
"Về rồi ạ?" Túng phồn không cần ngẩng đầu, chỉ ngửi mùi tin tức tố thôi là đã biết Phí Hành Phong đã về.
Không biết có phải do quan hệ của hai người càng ngày càng thân thiết hay không, mà độ nhạy cảm của Túng Phồn đối với mùi tin tức tố của Phí Hành Phong càng lúc càng mạnh, cho dù Phí Hành Phong đã xịt thuốc khử mùi rồi thì chỉ cần không phải hai người cách nhau quá xa thì cậu vẫn có thể ngửi được một cách rõ ràng. Chuyện này đối với một người thích tuyết như Túng Phồn thì chính là mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc muốn chết đi được.
Phí Hành Phong ngồi xuống bên cạnh Túng Phồn, không quấy nhiễu cậu tiếp tục vẽ phác thảo, chỉ hôn hai cái lên má cậu, hỏi: "Muốn ăn gì? Anh đi làm cho em."
Hôm nay Túng Phồn chọn vẽ phác thảo trêи phần mềm đồ họa của ipad, theo như những gì Phí Hành Phong biết thì, vẽ trêи giấy hay trêи ipad đều là trạng thái thả lỏng của Túng Phồn, hắn có thể tùy ý quấy rối. Nhưng mà nếu cậu đang vẽ trêи laptop thì có nghĩa là thiết kế phải giao gấp, đầu óc đang căng thẳng, những lúc như vậy thì tốt nhất là nên tránh qua một bên.
"Tùy tiện làm cái gì cũng được mà." Túng Phồn vẫn chăm chú chỉnh sửa bản thiết kế, không chuyển mắt nhìn sang Phí Hành Phong lấy một cái.
Phí Hành Phong đáp một tiếng, hắn đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo thì lại nghe Túng Phồn nói: "Ăn xong, anh có thể dành ra cho em khoảng một tiếng không?"
"Làm sao vậy?" Bình thường Túng Phồn sẽ không hỏi Phí Hành Phong như vậy, chỉ cần hắn không mang việc về nhà làm, thời gian buổi tối tất nhiên đều sẽ dành hết cho cậu. Có điều mấy ngày gần đây hắn đúng là hơi bận thật, chắc là có ít thời gian cho Túng Phồn hơn.
"Hôm nay em đi gặp thành viên của Rose Color mà. Công ty họ có gửi ca khúc chủ đề của album lần này cho em, để em về nghe tìm linh cảm sáng tác. Em có nói qua với họ về ý tưởng thiết kế của mình rồi nhưng vẫn muốn anh nghe thử, để anh với em phân tích lại một chút, không thì em cứ thấy không yên tâm thế nào ấy."
Phí Hành Phong cười nói: "Được, không có thời gian làm cái gì, chứ thời gian dành cho em thì lúc nào cũng có."
Túng Phồn nhoẻn miệng cười với đối phương, độ hai giây sau lại quay về tập trung vẽ phác thảo.
Bữa tối Phí Hành Phong ninh một nồi cháo gạo, còn bỏ thêm một chút cái rượu vào để hương vị đậm đà hơn. Sau đó xào thêm hai đĩa đồ ăn đơn giản, một chay một mặn, như vậy là đủ cho Túng Phồn ăn no rồi.
Túng Phồn đang bận tâm về bản thiết kế cho nên lúc ăn cơm cũng mất tập trung, thiết kế kiểu dáng thì không khó, nhưng mà phối màu lại là một vấn đề lớn với cậu lúc này. Không biết dùng màu sắc thế nào mới làm nổi bật được chủ đề của bài hát chính, lại còn phải phù hợp với từng thành viên, để họ trông cá tính, thu hút hơn.
Phí Hành Phong dẫn Túng Phồn đi tới phòng đàn.
Căn phòng này không nhỏ, vách tường đã được xử lý bằng vật liệu cách âm, không sợ làm ảnh hưởng đến các nhà xung quanh.
Túng Phồn có vào phòng này mấy lần rồi, những cũng chỉ đếm được trêи đầu ngón tay mà thôi, Phí Hành Phong không chơi đàn, cậu cũng không, thành ra phòng đàn đối với cậu hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào hết.
Phí Hành Phong ngồi xuống trước đàn dương cầm, nói Túng Phồn bật lại bản ghi âm ca khúc cho mình nghe hai lần.
Sau khi nghe xong, Phí Hành Phong rất nhanh đã chơi lại cho Túng Phồn nghe hoàn chỉnh bản nhạc bằng một nhịp điệu khác. Túng Phồn thực sự sốc với trí nhớ siêu phàm của Phí Hành Phong, cái này ngoại trừ việc đối phương trời sinh đã có trí nhớ tốt thì phải có thần kinh cảm thụ âm nhạc cực nhạy nữa mới làm được.
Phí Hành Phong nói: "Em xem, cùng một ca khúc, chỉ cần nhịp điệu thay đổi, nhanh hơn hay chậm hơn một chút thôi là đã có cảm giác như một bài hát hoàn toàn khác rồi, ca từ cũng giống như vậy, bởi vì nhịp điệu thay đổi, cảm giác truyền tải trong lời ca cũng sẽ thay đổi theo. Theo như bản ghi âm em cho anh nghe thử, bài hát này sẽ phối khí theo kiểu bắt tai và dễ nhớ để dễ tăng lượng tiêu thụ album. Đây cũng là phong cách chung của rất nhiều các nhóm nhạc. Cho nên có nhiều điểm, em cũng không cần phải nghĩ nó phức tạp quá, chỉ cần bắt được cảm giác đơn giản, trực tiếp là đủ rồi. Nếu em muốn trang phục diễn có chiều sâu hơn thì có thể xử lý trêи các chi tiết nhỏ, nhưng không thay đổi nhiều đến tổng thể của thiết kế trang phục."
Túng Phồn gật đầu, chính cậu cũng có cảm giác như vậy, bài hát này ngoại trừ một số âm cao chỉ có mình giọng ca chính có thể lên tông được, thì những cái khác hoàn toàn không phải quá khó. Cậu chỉ lo mình phạm sai lầm ở những chi tiết nhỏ, khiến trang phục làm ra không đủ tinh tế, trái lại còn ảnh hưởng đến hiệu quả, nhưng giờ xem ra, có lẽ là cậu nghĩ quá nhiều thôi.
Sau đó Phí Hành Phong lại thảo luận về ca từ của bài hát cùng bản thiết kế sơ bộ của Túng Phồn, hắn không hiểu về thiết kế thời trang, những vẫn có thể cảm giác được trang phục biểu diễn này có phù hợp với chủ đề của ca khúc đó hay là không.
Thảo luận xong xuôi đâu đó, Phí Hành Phong cười nói: "Em cứ tin vào trực giác của mình là được. Tuy là gu âm nhạc của mỗi người không giống nhau, nhưng một bài hát được yêu thích có dễ nghe hay không thì hầu hết mọi người đều sẽ có đánh giá tương tự nhau. Bài hát này không tệ, nếu phối khi có thể tăng thêm tiếng trống bass*, chú ý hơn vào biên tập vũ đạo thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn, cũng càng hợp với mấy bản thiết kế này của em."
Nói xong, Phí hành Phong bèn thử nhấn mạnh một số âm tiết trong ca khúc, đánh lại một đoạn ngắn cho Túng Phồn nghe.
Mấy cái này Túng Phồn không hiểu, Phí Hành Phong cũng không nói quá sâu, sợ nói nhiều quá lại làm cậu loạn tùng phèo hết cả lên, ảnh hưởng đến thiết kế.
Mà một đoạn ngắn Phí Hành Phong vừa đàn cũng khiến Túng Phồn đột nhiên như được mở mang đầu óc vậy, quần áo màu gì, phối hợp thề nào, giống như trong chớp mắt đã có đáp án, còn là một đáp án rất chắc chắn.
"Em thấy đoạn sau anh sửa lại nghe hay hơn bản gốc nhiều, chờ lát nữa em sẽ nói lại với anh Hải, nếu bọn họ tiếp thu thì tốt, không muốn tiếp thu thì cũng tùy ý họ vậy." Túng phồn tin tưởng vào phán đoán của Phí Hành Phong, nếu thay đổi này đối với Rose Color là tốt hơn, thì cậu nghĩ mình nên nói lại cho bọn họ biết. Tán gẫu với Phí Hành Phong xong, Túng Phồn thấy mình có thể bắt tay vào hoàn thiện bản thiết kế sơ bộ rồi. Nhìn chung, phong cách hiện giờ của ca khúc này nghe có chút quyến rũ, nếu thay đổi lại như cách Phí Hành phong nói thì cảm giác mà nó mang lại