Bốp….
Âm thanh va chạm vang lên khiến không khí đang căng thẳng trở nên im lặng đến khác thường.
Ngay cả Thẩm Hàn Văn vừa nãy miệng còn la hét đủ điều, lúc này cũng cực kì sợ hãi, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Trên tay hắn đang cầm là chiếc gạch tàn bằng thuỷ tinh dính đầy máu.
Hắn ta sợ đến mức ngay lập tức vứt chiếc gạch tàn xuống đất như thể vứt đi chứng cứ phạm tội của mình vậy.
Tiêu Hạ An lúc này cũng cảm thấy không khí kì lạ, mọi người đều nhìn mình nhưng cậu không hiểu vì sao.
Cho đến khi cảm nhận được thứ gì đó ướt át chảy trên trán mình, cậu đưa tay lên sờ.
Thì ra là máu.
Tiêu Hạ An bị Thẩm Hàn Văn cầm gạch tàn đánh vào đầu mạnh đến nỗi gần như khiến cậu sốc, không cảm nhận được đau đớn tức thì.
Cảm giác mọi thứ đều đình trệ vậy.
Cái đánh này là nhắm vào Thẩm Sơ Phong, thân là vệ sĩ chuyên trách của người, Tiêu Hạ An không thể để ngài ấy bị thương mà cũng không thể vô phép với Thẩm Hàn Văn thiếu gia được.
Cho nên cậu đành hứng một đòn này.
“Tiểu An…”
Thẩm Sơ Phong thấy cậu bị thương vội vã đứng dậy đỡ mấy người.
Đôi mắt xanh của hắn lúc này tràn ngập lửa giận và thương xót.
Hắn chỉ định chọc ghẹo trêu đùa Thẩm Sơ Phong một chút, không ngờ lại xảy ra biến cố khiến vệ sĩ của hắn bị thương.
“ Tiểu An…”
Thẩm Sơ Phong quả thực hối hận xanh ruột rồi.
Hắn chỉ biết gọi tên cậu, một bên hoảng loạn đưa tay sờ vết thương chảy máu ồ ạt kia.
Tiêu Hạ An lúc này mới thấy đau đớn ập đến đột ngột, cậu choáng váng ngã quỵ xuống, cũng may có Thẩm Sơ Phong đỡ nên không phải đập đầu xuống đất.
Cơn đau buốt ở đỉnh đầu làm cậu hoang mang, không ý thức được là bản thân tiếp theo phải làm gì.
Trong mắt cậu lúc này chỉ có gương mặt tràn đầy lo lắng của cậu chủ.
Nói mới nhớ, dường như đây là lần đầu tiên sau ngày đó cậu thấy Thẩm Sơ Phong có biểu cảm lo lắng đau lòng đến như vậy.
“Cậu chủ…”
Thẩm Sơ Phong toát mồ hôi, đưa tay bụm lại vết thương đang chảy máu kia, miệng bình tĩnh trấn an Tiêu Hạ An.
“Không sao đâu, cấp cứu sắp đến rồi.
Không sao đâu.
Em đừng lo.”
Miệng nói không sao nhưng bàn tay run cầm cập đã bán đứng hắn.
Hắn đang sợ hãi, lo lắng cho Tiểu An.
Những tưởng trên đời này sẽ không còn thứ nào có thể uy hiếp Thẩm Sơ Phong.
Nhưng bấy lâu nay, điểm yếu của hắn vẫn ở bên cạnh hắn.
Hắn cố gắng bảo bọc cách mấy cũng bị người khác làm tổn thương.
E….ò….e….
Tiếng xe cứu thương vang vọng khắp con đường.
Thẩm Sơ Phong lúc này vẫn nắm chặt tay Tiêu Hạ An, cứ ngỡ buông ra sẽ lạc mất vậy.
Tiêu Hạ An mê mang nằm trên giường cấp cứu.
Ý thức của cậu lúc này đã quấy thành một cục, hình ảnh trước mắt mờ mờ ảo ảo.
Vì mất máu quá nhiều mà hơi thở cũng dần trở nên mỏng manh yếu ớt.
Thế nhưng lòng bàn tay vẫn ấm nóng một cách kì lạ.
“Cậu… cậu…”
“Ta ở đây.
Ta ở đây.
Không sao đâu.”
Giọng của Thẩm Sơ Phong vốn dĩ lạnh lùng như băng, nhưng lúc này vào tai của Tiêu Hạ An lại có sức trấn an cực kì mạnh mẽ.
Cuối cùng, cậu không chống đỡ được nữa mà bất tỉnh.
...***...
“Sao rồi… cậu ấy sao rồi…? A An ở đâu?”
Vĩnh Tiểu La nghe tin bạn mình bị thương, lập tức vứt trai trên giường ba chân bốn cẳng chạy vào bệnh viện.
Trên hành lang lúc này chỉ có bóng dáng cô đơn buồn tẻ của Thẩm Sơ Phong, nhưng nhìn một bàn tay đầy máu của hắn làm cậu suýt chút nữa thì té xỉu.
“Tiểu An, cậu ấy..”
“Đã ổn rồi.
Đang nằm trong phòng hồi sức.
Vĩnh Tiểu La, cậu vào xem cậu ấy đi.”
Giọng Thẩm Sơ Phong đều đều, nghe không ra chút cảm xúc nào, nhưng nếu người thân quen ở đây có lẽ sẽ biết hắn đang cực kì lo lắng.
Từ khi nhận được tin báo bình an của cậu, Thẩm Sơ Phong cố gắng áp chế nôn nóng muốn vào nhìn Tiêu Hạ An của mình.
Hắn biết trong lòng mình lo lắng, đau đớn bao nhiêu.
Chỉ cần gặp mặt Tiêu Hạ An, nhìn thấy cậu nằm trên giường bệnh gầy gò ốm yếu, chắc chắn hắn sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc mất.
Thẩm Sơ Phong vuốt mặt mình, cũng không để ý đến bàn tay dính đầy máu đã khô quắc đi.
Mọi thứ đều đã đi chệch đường ray, những cảm xúc không nên có đã xuất hiện.
Một kẻ gai góc không khuyết điểm như hắn thế nhưng hôm nay lại xuất hiện một điểm yếu chết người, một điểm yếu mà không cách nào khắc phục được.
Những nỗi đau trong