“Cậu đứng lại đó cho tôi.”
“Ha ha… không đâu… ui da…”
Tiêu Hạ An vừa nhanh chân chạy thoát khỏi Vĩnh Tiểu La thì bỗng nhiên đâm sầm vào người khác.
“Cẩn thận.”
Thẩm Sơ Phong ôm chặt eo để phòng ngừa người trong lòng ngã xuống.
Tuy hắn không biểu hiện gì ra mặt nhưng chẳng hiểu sao, không khí trong phòng trở nên lạnh ngắt như tờ, vẻ ấm áp vui vẻ ban đầu cũng không còn nữa.
Tiêu Hạ An đâm vào lồng ngực của cậu chủ nhà mình, tuy không mạnh bạo gì cho cam nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cậu sợ hãi rồi.
Dù saoc Thẩm Sơ Phong cũng rất ghét người khác đụng chạm vào thân thể của mình.
Thẩm Sơ Phong nhận thấy người trong lòng đang run rẩy cũng đành thở dài, buông tay ra, sau đó ngồi xuống sô pha.
“Tôi không trách cậu đâu.
Hai người nói chuyện lời đồn ở trường à?”
Thái độ hoà nhã dễ gần của Thẩm Sơ Phong khiến cặp bạn thân phải mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên như thể nhìn người ngoài hành tinh vậy.
“Đúng… đúng… vậy.
Thẩm Sơ Phong, cậu có chuyện gì vui sao?”
Thẩm Sơ Phong nhíu mày, đôi môi cố gắng nở nụ cười nhưng cuối cùng thất bại khiến gương mặt trở nên cực kì vặn vẹo đáng sợ.
Đã lâu hắn không nở nụ cười thật lòng rồi cho nên bây giờ thật là khó thực hiện.
Thẩm Sơ Phong cũng muốn cười đùa, muốn gia nhập vào trong cuộc vui của hai người kia.
Hắn không muốn bản vừa tiến vào đã khiến Tiêu Hạ An tắt ngúm nụ cười, điều này làm hắn cảm thấy bản thân và cậu trở nên xa lạ.
Rốt cuộc Thẩm Sơ Phong và Tiêu Hạ An phải là thân thuộc nhất mới phải.
“Chuyện lời đồn đã điều tra ra ngọn nguồn.
Chỉ cần mấy ngày nữa thôi sẽ giải quyết triệt để.”
Nghe đến đây, Tiêu Hạ An và Vĩnh Tiểu La lập tức há hốc mồm.
Mới chỉ một buổi sáng thôi mà đã giải quyết xong rồi sao? Cái tốc độ đáng sợ gì thế này cơ chứ?
Hạ An thật sự rất nôn nóng tò mò, cậu ghé sát lại gần hỏi cậu chủ mình.
“Cậu chủ, rốt cuộc là ai đã đưa ra lời đồn vậy ạ?”
Tiêu Hạ An không nhớ bản thân đã đắc tội với i mà có thể gây ra sóng gió như vậy.
Thẩm Sơ Phong nhìn cậu, ánh mắt có chút áy náy.
Hắn nhớ lại chuyện hai tiếng trước mà cảm thấy có lỗi với cậu.
“Hạ An, đây một phần cũng là lỗi của tôi.
Chuyện là…”
...***...
Hai tiếng trước.
Thúc Bình châm đến chén trà nóng thứ năm mà Thẩm thiếu vẫn không nói gì, cậu cũng không chút nôn nóng nào.
Tư thái đều cực kì phóng khoáng, khiến cho người khác phải thoải mái.
Cạch..
Đặt chén trà xuống bàn, Thẩm Sơ Phong lúc này mới mở lời.
“Cậu Thúc Bình đây xuất thân từ gia tộc Thúc gia đúng không?
“Đúng vậy.
Nhưng mà gia tộc của tôi đã lụn bại từ nhiều năm về trước, so với Thẩm gia ngài đây thì lúc hưng thịnh nhất cũng không sánh bằng.”
Tuyệt kĩ vuốt mông ngựa quả nhiên rất lợi hại.
“Vậy cậu biết Thúc Khả đúng không?”
“Vâng, Thúc Khả là ông nội của tôi nhưng ông nội đã mất từ lâu.
Không biết Thẩm thiếu đây có gì tò mò về gia tộc của tôi sao?”
“À.
Tôi tất nhiên là tò mò một người - Thúc Khả Di.
Cậu cũng biết người này đúng không?”
Tay của Thúc Bình khựng lại.
Nét mặt rất bình thản tựa như không có chuyện gì nhưng ly trà trong tay sóng sánh đã bán đứng hắn.
Cậu ta đang lo sợ.
Thẩm Sơ Phong có thể biết được điều đó.
Hắn nhấp nháp ly trà trong tay, cực kì bình tĩnh đợi người kia trả lời.
Thúc Bình rất nhanh đã lấy lại nụ cười, đối với Thẩm Sơ Phong cúi đầu nhàn nhạt đáp.
“Thúc Khả Di là cô Út của tôi.
Chỉ là cô ấy đã mất từ nhỏ.
Thẩm thiếu, tôi nghĩ ngài không..”
“Ồ… nếu đã mất rồi thì tôi có nên đào mộ cô ta lên không nhỉ? Nếu không thì sao có thể trả lại công đạo cho Hạ An được.
Dù sao thì cái lời đồn bậy bạ đó, chẳng phải xuất phát từ miệng Thúc Khả Di sao?”
Choang..
Lần này Thúc Bình thật sự không giữ được bình tĩnh nữa rồi,m.
Tay cậu ta run run đánh rơi chén trà xuống nền gỗ tạo nên âm thanh có chút vui tai.
Thúc Bình hoảng hốt trừng mắt nhìn Thẩm Sơ Phong.
Hắn ta vẫn cười cười, nhưng nụ cười ấy có bao nhiêu đáng sợ, bao nhiêu ớn lạnh, lúc này đây Thúc Bình có thể cảm nhận được hết thảy.
Sau lớp áo truyền thống là mồ hôi đã đổ ròng ròng, Thúc Bình cố gắng giữ bình tĩnh, ôm một chút tâm trạng may mắn.
“Ngài..
nói…”
“Nếu cậu không muốn tôi quật cả mồ mả nhà Thúc gia lên thì cũng nên cho tôi một câu trả lời thoả đáng nhỉ?”
“Xin ngài thứ lỗi.
Là tôi