Hách Giai thức giấc lúc năm giờ.
Đêm qua cô ngủ rất muộn nhưng sáng nay lại cố gắng đặt báo thức để dậy thật sớm.
Cô muốn chờ chồng mình ra khỏi phòng.
Hách Giai cố tình mặc một chiếc áo ngủ thật mỏng manh dịu dàng, vén mái tóc gõ nhẹ mấy cái vào cửa phòng.
Bộ dáng mềm mại yếu đuối này nếu như có chàng trai nào nhìn thấy mà không xiu lòng cơ chứ.
“Anh Sơ Phong, anh đã tỉnh dậy chưa?”
Nhưng không có tiếng người đáp lại.
Cô lại bạo gan gõ thêm mấy cái nhưng tuyệt nhiên lại im lặng vô cùng.
Trong lúc Hách Giai đang bối rối, người hầu thấy vậy thì mới lên tiếng giải vây cho cô.
“Thưa phu nhân, ông chủ đã xuống ăn sáng từ ba mươi phút trước rồi.”
“Không thể nào.”
Hách Giai canh chừng ở đây đã ba mươi phút.
Tuyệt đối không thấy một ai, sao anh ấy có thể đến bàn ăn sáng được chứ.
Lẽ nào đêm qua anh ấy không về phòng.
“Đêm qua, ông chủ đã ngủ ở đâu?”
Hách Giai hỏi người hầu, nhưng cô người hầu nhỏ sao có thể tự tiện trả lời mấy câu hỏi như thế được.
Cô bé chỉ lắc đầu sau đó lặng lẽ đi xuống trước.
Hách Giai bực bội dậm chân thình thịch.
Cô thân là phu nhân cao quý của Thẩm gia nhưng dường như không có một tý thân phận nào trong mắt người hầu thì phải.
Thậm chí đêm qua chồng mình ngủ ở đâu cô cũng không biết.
“Anh Sơ Phong, anh…”
“Gọi là ông chủ.”
Hách Giai cứng họng.
Cô là vợ Thẩm Sơ Phong nhưng lại bị bắt gọi anh là ông chủ, như vậy còn đâu là vợ chồng nữa chứ.
Nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của Thẩm Sơ Phong, Hách Giai lại không dám nói thêm điều gì.
“Ông chủ.”
Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy trước mặt mình một bát canh sườn bò.
Hách Giai nhíu mày.
Canh sườn bò này nấu đặt biệt dầu mỡ, lại có bò, có miếng, toàn là những món cô không thích, cũng không thích hợp ăn vào buổi sáng.
“Quản gia, đổi cho tôi món khác đi.
Ông chủ, món này sao có thể ăn bữa sáng được chứ.
Để em vào bếp nấu cho anh mì ý nhé.
Em nghe nói là anh rất thích món ăn này đúng không?”
Không khí lập tức im bặt.
Không một ai thèm đáp lời Hách Giai.
Thẩm Sơ Phong cũng không nghe mà chỉ chăm chú húp lấy canh sườn bò trong bát của mình, vẻ mặt hắn cực kì thoả mãn như thể đó là món ngon nhất thế gian vậy.
Quản gia nhíu mày nhìn người phụ nữ này.
Mười năm trước cô ta cũng là người tâm cơ tính toán nên lão gia mới cho cô ta trở thành phu nhân của Thẩm Sơ Phong.
Nhưng xem ra, tính cách tiểu thư khó chiều vẫn in sâu vào trong máu.
Từ lúc kết thúc bữa ăn cho đến khi đi làm, Thẩm Sơ Phong không nói thêm câu nào.
Hách Giai sửng sờ ngồi trên sô pha day day trán của mình.
Chỉ trong một ngày một đêm, cô đã bị anh làm cho xấu hôt không biết bao nhiêu lần nhưng chỉ có thể nuốt bực vào trong lòng.
...***...
“Chủ tịch, mười giờ trưa nay chúng ta sẽ đến Thành phố B để hoàn thành chuyến công tác.
Chuyện này có cần báo trước với phu nhân không ạ?”
Thư kí dè dặt hỏi.
Tuy nói là cưới vợ, nhưng thái độ của ông chủ thật sự như chỉ là đơn giản mua một món đồ trang trí đặt trong nhà.
Nhà họ Hách cũng biết trước tương lai là như thế nhưng không hiểu sao vẫn đâm đầu gả con gái vào.
“Không cần quan tâm cô ta.
Từ nay về sau cũng đừng bao giờ gọi cô ta là phu nhân.”
“Vâng ạ.
Vậy tôi sẽ gọi là Hách tiểu thư ạ.”
Trên chuyến bay đến thành phố B, Thẩm Sơ Phong ngồi trong khoang vip nhắm mắt thả lỏng tâm thần.
Không biết tại sao, hôm nay hắn lại thấy tâm trạng cực kì bồn chồn bất định.
Hắn lấy từ trong túi một chiếc ghim cài.
Thẩm Sơ Phong không nhớ bản thân đã xoa xoa viên ngọc trai trên này bao nhiêu lần đã trở nên sáng bóng.
Thẩm Sơ Phong không kiềm được, đặt nhẹ môi hôn lên chiếc ghim cài đó.
Ngày trước, Tiêu Hạ An chưa từng một lần đi nước ngoài, nhưng qua những câu chuyện của cậu và Vương Kính.
Anh biết cậu chắc chắn rất tò mò về những nơi mà cậu chưa từng đặt chân đến.
Bây giờ, Thẩm Sơ Phong nguyện ý đưa cậu đi khắp nơi, chỉ là chiếc ghim cài lạnh ngắt này, không một chút ấm áp tựa như cậu vậy.
“Hạ An, rốt cuộc là em đang ở nơi nào nhỉ?”
Thẩm Sơ Phong ánh mắt tràn đầy thâm tình n, nói chuyện với chiếc ghim cài.
Nếu có người nào ở đây, sẽ tưởng hắn là kẻ điên