“Wow… bữa sáng hôm nay đúng là phong phú.
Hạ An, con thức dậy sớm lắm đúng không? Sao không gọi chú dậy phụ con một tay.”
Thịnh Hành Cẩn cùng Tiêu Hạ An cùng nhau khuấy động bầu không khí.
Thế nhưng hai con người họ Thẩm kia lại không như vậy.
Thẩm Sơ Phong vẫn chìm đắm trong những lời nói ban nãy của Tiêu Hạ An.
Còn Thẩm Diệc Hành thì cực kì bất mãn mà cho con mình không một sắc mặt tốt nào.
Chuyện cũng đã qua mấy mươi năm, Thịnh Hành Cẩn vẫn không hiểu sao bạn đời mình lại nhớ dai đến như vậy.
“Sơ Phong, anh ăn miếng trứng này đi.”
Tiêu Hạ An thấy Thẩm Sơ Phong có hơi thất thần liền nhanh nhẹn gắp đồ ăn bỏ vào bát của anh.
Thẩm Sơ Phong rời khỏi mớ suy nghĩ hổ lốn của mình mà nhìn người trước mặt.
Bỗng nhiên, hắn thấy bản thân thật ngu ngốc.
Chuyện mười năm qua như một giấc mơ, qua cũng đã qua rồi, muốn trở lại cũng không được nữa.
Gặp lại được Hạ An có lẽ là may mắn hết tích cóp đời này xài hết rồi.
Hắn phải biết trân quý cơ hội này, không thể vuột mất cậu lần nữa.
Ngẩng đầu lên đáp Hạ An bằng một nụ cười từ tận chân tâm, Thẩm Sơ Phong gắp miếng trứng cuộn cho vào miệng, ngấu nghiến nhai nuốt tựa như là sơn hào hải vị ngon nhất trần đời.
“Ngon lắm.”
Chỉ vì một lời khen này thôi mà Tiêu Hạ An cười tít cả mắt, sau đó cậu lại đỏ lựng cả khuôn mặt, không hiểu sao lại cảm thấy hơi chút ngại ngùng.
Đã ba mươi tuổi đầu rồi còn ngại ngùng như vậy a?
Thẩm Diệc Hành ngồi đối diện hai người, nhai miếng thịt heo trong miệng mà cảm giác không ra tư vị gì.
So với Thẩm Sơ Phong có quan hệ máu mủ nhưng không gần gũi với ông thì đứa cháu Tiêu Hạ An ở bên cạnh ông chăm sóc tận hiếu với ông mười năm nay, ông xem trọng ai hơn liền biết.
Đặc biệt lại là một chàng trai hiểu chuyện như vậy, cho nên, Thẩm Sơ Phong càng mất điểm trầm trọng trong mắt ông.
Thẩm Diệc Hành tức tối nhịn không được đâm chọt mấy câu.
“Thích ăn trứng như vậy thì về nhà bảo vợ cậu nấu cho ăn.
Nghe nói cậu Thẩm đây đã lấy tiểu thư Hách gia xinh đẹp giỏi giang rồi mà đúng không?”
Thẩm Sơ Phong vừa nghe là biết ông già cố ý chọc phá hòng ly gián mình và Hạ An.
Nhưng hắn cũng không phát rồ lên hay chối đây đẩy gì cả, chỉ bình tĩnh nói.
“Chỉ là hôn nhân hợp đồng, ly dị hôm qua rồi.”
Phụt…
Thịnh Hành Cẩn phun thẳng ngụm canh trong miệng ra ngoài, cũng may ông nhanh chóng né đi nên bàn ăn mới được an toàn.
“Cái gì? Chia tay?! Tin tức hai người kết hôn mới đây thôi mà.”
“Đúng đấy, Sơ Phong.
Anh làm vậy có hơi hấp tấp quá không?”
Thẩm Sơ Phong tất nhiên không thể để bản thân để lại ấn tượng xấu với Hạ An, cho nên hắn quyết định đẩy cái nồi này lên đầu Hách Giai.
“Lúc chúng tôi kết hôn đã có giao kèo.
Nếu một trong hai tìm được ý trung nhân thì sẽ tiến hành ly dị, Hách Giai vừa gặp lại mối tình đầu thì đã củi khô bốc lửa.
Tôi cũng không thích cuộc hôn nhân gượng ép này, nên đã đồng ý ly hôn.”
Thẩm Sơ Phong bịa chuyện như thật khiến Tiêu Hạ An tin sái cổ.
Hơn nữa còn cảm thấy hắn rất chi là cao thượng khi để cô gái bị hôn nhân lợi ích trói buộc đi tìm hạnh phúc nữa.
Nhưng mà Thẩm Diệc Hành từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc giàu có, có mưu mô thủ đoạn nào mà ông chưa từng thấy qua nên rất nhanh dfac biết tên này bịa chuyện lừa người.
Bất quá kết hợp với gương mặt chân thành kia, Tiêu Hạ An lại có vẻ tin tưởng hoàn toàn khiến ông tức đến không cách nào nuốt trôi cơm mà.
Thẩm Sơ Phong quay lại nhìn ông già nhà mình mỉm cười đầy khiêu khích.
So với lão ta, hắn càng tự tin mình hiểu Tiêu Hạ An hơn nhiều.
Hắn biết Tiêu Hạ An là người dễ mềm lòng, đối với người có tấm lòng bao dung vị tha lại càng thích hơn nữa.
Cho nên hắn mới cố tình biế bản thân thành “nạn nhân” trong công chuyện này, hòng lôi kéo sự thương hại của cậu.
Thẩm Sơ Phong biết bản thân mình đáng khinh, nhưng thực sự ngoài cách này ra, hắn không còn cách nào cả.
Hắn sợ đánh mất Hạ An thêm lần nữa, một lần mười năm đã là ứu đủ rồi.
Hắn sợ cậu sẽ giống như trước kia, ghét bỏ và xa lánh hắn.
Cho nên dù có giở mọi thủ đoạn đê