Cái tên Tiêu Hạ An thốt lên quả thực là sát phong cảnh.
Thẩm lão gia tử nuốt nước bọt, sự im lặng trong phút chốc của ông đã bán đứng ông, khiến Thẩm Sơ Phong nắm được tất cả.
“Sao con lại nhắc đến cậu ta? Sơ Phong, cậu ta chết lâu rồi, con cũng nên từ bỏ đi.
Chẳng lẽ con cũng giống cha con, đem lòng yêu một thằng con trai hay sao? Sơ Phong, con tỉnh táo lại đi.
Con định đẩy Thẩm gia vào con đường cùng hay sao?”
“Đúng vậy, tôi yêu cậu ấy.
Tôi yêu cậu ấy còn lâu hơn cái mười năm kia nữa kìa, nhưng tôi lại không dám thừa nhận, cho nên tôi đã đánh mất cậu ấy.
Ông nội, tôi không đẩy Thẩm gia vào con đường cùng.
Chính ông mới là người làm điều đó.”
Thẩm Sơ Phong không chút ngần ngại thừa nhận mình thích một người đàn ông.
Cho dù hơn hai mươi năm về trước, đây chính là kiểu người mà hắn ghét nhất.
Nhưng trái tim hắn đã không nghe lời hắn từ lâu, nó mong muốn gào thét một cái tên hắn quen thuộc hơn ai hết.
Cho dù bây giờ phải vứt bỏ hết liêm sỉ, quỳ xuống chân Hạ An xin tha thứ, hắn cũng tình nguyện làm.
Hắn đã muốn nói hắn yêu cậu suốt mười năm qua, nhưng cuối cùng lại không thể nói.
Bây giờ có cơ hội, sao hắn có thể không nắm bắt được cơ chứ, sao hắn có thể trơ mắt nhìn nó trôi qu.
“Mày điên rồi sao? Thứ ghê tởm như thế mày cũng động vào sao? Sơ Phong, bây giờ con quay đầu vẫn còn kịp.
Sơ Phong, đó chỉ là một tên vệ sĩ hèn…”
“Hơn mười năm qua, con đã khổ sở như thế nào chẳng lẽ ông không biết.
Ông nội, không có cậu ấy, con thở còn khó khăn, sao con có thể sống mà không có Hạ An được.
Ông nội, con sẽ không đi vào vết xe đổ năm xưa đâu.”
Thẩm Sơ Phong nói xong thì cúp máy.
Hôm nay hắn đã xác nhận một sự thật đau lòng, ông nội hắn vì không muốn hắn đi vào con đường như cha mà chắc chắn nhúng tay vào chuyện của Tiêu Hạ An.
Chuyện này làm trái tim hắn đau đớn như muốn vỡ vụn ra.
Cuối cùng sau bao nhiêu lần thì Tiêu Hạ An vẫn bị hắn hại đến suýt mất mạng, hắn quả là kẻ tồi tệ.
Lời yêu chưa từng nói ra, mà đã hại cậu ấy.
Cốc… cốc…
“Sơ Phong, anh dậy chưa? Bữa trưa sẵn sàng rồi.
Hôm nay tôi nấu nhiều món ngon lắm.”
Thẩm Sơ Phong vội vã trấn an lại cảm xúc trong lòng mình.
Anh không thể để cho Hạ An phát hiện những thứ bất thường đó được.
Mọi chuyện để giải quyết sau, ở trước mặt em ấy, anh chỉ có thể là người dịu dàng thấu hiểu mà thôi.
...***...
Thẩm Diệc Hành thấy không vui.
Thái độ cau có ra mặt đã nói lên điều đó.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà chạy đến nhà ta ăn cơm ngủ lại vậy hả?”
“Chú à, chú ăn miếng thịt này đi.”
Tiêu Hạ An sợ Thẩm Sơ Phong buồn nên nhanh chóng nhét miếng thịt vào trong chén của chú mình.
Cậu vẫn là thực lòng thực dạ như thế, luôn suy nghĩ cho người khác.
Thẩm Sơ Phong bộ mặt thì mang nét buồn bã nhưng ánh mắt thì tràn đầy khiêu khích nhìn cha mình ngồi đối diện.
Một dáng kẻ chiến thắng làm cho Thẩm Diệc Hành tức đến độ không nuốt trôi cơm.
Thịnh Hành Cẩn bên cạnh vội vã vuốt lưng cho bạn đời mình.
“Sao già từng tuổi này rồi mà em còn hơn thua với con nít thế hả?”
“Anh nhìn đi.
Nó khiêu khích em.
Nếu không phải có Hạ An ở đây, em đã cho nó một cước đạp ra ngoài rồi.”
“Cứ tiếp tục nói xấu tôi đi.
Tôi không ngại mặt dày đâu.
Chỉ cần có Hạ An ở đây, em ấy sẽ cưu mang lo lắng cho tôi mà thôi.”
Ba người nói chuyện với nhau bằng ánh mắt xoẹt qua tia lửa điện.
Chỉ có Tiêu Hạ An không biết mình là nhân vật chính trong câu chuyện, vẫn miệt mài gắp thức ăn bỏ vào chén cho Thẩm Sơ Phong.
“À Hạ An, hai ngày nữa tôi sẽ về thành phố A chuẩn bị ít việc.
Cậu có muốn đi theo tôi tham quan luôn không?”
“HẢ?!!!”
Lần này ba người đều há hốc mồm kinh ngạc, Thẩm Diệc Hành nghe đến thành phố A thì khó chịu.
Nơi đó có những kí ức cực kì kinh khủng trong cuộc đời ông.
Nếu được ông tình nguyện không muốn nghe đến nó thêm lần nào nữa.
“Ông nội anh gọi anh về nói là có chuyện quan trọng.”
“Nhưng mà..”
“Hạ An đi đi.
Dù sao con cũng chưa từng đi