Tiêu Hạ An làm việc ở Lục gia được hai tháng, người đầu tiên đến thăm không phải cậu chủ trước kia mà là người bạn Vĩnh Tiểu La.
Vĩnh Tiểu La vừa gặp lại Tiêu Hạ An đã chảy nước mắt nước mũi giàn dụa.
“Tiểu An, cậu đi mà không báo với tôi một tiếng.
Cậu có biết trong hai tháng qua tôi sống dở chết dở như thế nào không.
Tên Thẩm Sơ Phong cứ như ác quỷ hiện nguyên hình ấy, giao việc cho tôi túi bụi.
Không có cậu đời tôi có gì vui cơ chứ.”
Vĩnh Tiểu La vừa than thở vừa lắc người Tiêu Hạ An như muốn rớt cả não ra ngoài.
Người này cũng thật là kì lạ.
Chuyện gì cũng làm mạnh bạo như vậy.
Bất quá tính cách nhiệt tình này của Vĩnh Tiểu La lại khiến cho Tiêu Hạ An cảm thấy được sưởi ấm cực kì.
“Tớ xin lỗi.
Tại tớ có chút chuyện nên…”
“Cậu không cần nói nữa.
Ai nhìn vào chẳng biết là do tên kia ra lệnh cho cậu đến đây chứ.
Hừ… cái tên ác quỷ đội lốt người đó thế mà thẳng tay bảo lưu chương trình học của cậu luôn.
Cũng may tớ nhờ người tìm ra cậu đấy.”
Vĩnh Tiểu La nhiều lần đi hỏi Thẩm Sơ Phong nhưng đều bị hắn đánh trống lảng, cuối cùng phải vận dụng nhờ vả anh trai mình mới tìm ra được nơi này.
Cái nơi khỉ ho cò gáy này có gì tốt đẹp cơ chứ?
“Tiểu An, cậu tính ở đây bao lâu? Không có cậu tôi chán muốn chết.”
Vĩnh Tiểu La nhấp một ngụm trà sau đó nhăn nhó gương mặt.
Đắng quá đi à.
Đây là loại trà gì mà khó uống vậy.
Thấy bạn mình trưng ra nhiều biểu cảm như thế, Tiêu Hạ An liền che miệng mỉm cười.
Người bạn này lúc nào cũng mang năng lượng tích cực như vậy cả.
“Đây là trà quý nhà họ Lục mang ra đãi khách đó.
Tuy tớ ở đây với thân phận người làm nhưng mọi người đều đối xử rất tốt với tớ cho nên cậu đừng lo lắng nhé.”
“Hừ… sao mà không lo được?! Cậu đi một lần là hai tháng lại không có liên lạc gì, việc học cũng dang dở, nếu đổi lại là cậu có sốt ruột không?”
“Được rồi là lỗi của tớ.
Cậu vẫn ổn chứ? Công việc học hành sao rồi?”
Vĩnh Tiểu La bĩu môi, nằm thẳng trên sàn gỗ.
Nhắc đến chuyện học hành là cậu lại thấy áp lực thôi.
Nhà có hai ông anh trai quá giỏi giang khiến cậu có một áp lực vô hình, tuy người nhà không kì vọng vào cậu quá nhiều nhưng điều đó không làm giảm đi gánh nặng trên cậu tí nào.
“Haizzz vẫn vậy.
Tớ chán quá à.
Chả có động lực làm việc gì cả.”
Bỗng nhiên, Vĩnh Tiểu La bật người dậy, nắm chặt tay Tiêu Hạ An, hai mắt sáng như đèn pha.
“Để ăn mừng chúng ta hội ngộ sau hai tháng, tối nay cậu theo tôi đi đến chỗ này đi.”
“Hả… nơi nào?”
“Là bí mật… hi hi.
Cậu đến đó cậu sẽ thấy bất ngờ mà thôi.”
Vừa nói Vĩnh Tiểu La vừa nhướng mày tỏ vẻ đó là nơi cực kì thú vị.
Tiêu Hạ An cũng muốn bù đắp cho bạn mình nên vội vàng gật đầu, ở đây thì cậu thoải mái về thời gian hơn rất nhiều, buổi tối có thể đi chơi được.
Nhưng mà, cái nơi xập xình quái quỷ này là thứ gì đây.
Cậu mất thời gian gần một tiếng đi xe từ ngoại ô thành phố vào trung tâm chỉ để đến cái nơi “đặc biệt thú vị” này thôi á.
Rốt cuộc là Vĩnh Tiểu La có ý gì đây cơ chứ.
Nơi cả hai người đặt chân đến là một Gay Bar nổi tiếng trong thành phố Hot Nights, nơi không có gì đặc sắc ngoài những anh pha chế cực kì điển trai.
Tuy âm nhạc có vẻ hơi lớn và ồn ào nhưng Tiêu Hạ An không thể không công nhận giá trị nhan sắc của con người ở đây thật sự rất cao.
Việc Vĩnh Tiểu La là gay Tiêu Hạ An đã biết từ khi cả hai mới gặp nhau.
Thấy cậu không có ý kì thị hay gì cả nên Vĩnh Tiểu La cực kì vui sướng, cứ như gặp được tri âm tri kỉ vậy đó.
“Này, cậu ở trong quầy uống rượu với tớ đi.”
Vừa lôi kéo Tiêu Hạ An, Vĩnh Tiểu La vừa nói với người pha chế đang đứng sẵn đó.
“Cho hai ly Thiên Đường nhé.”
Vĩnh Tiểu La nói chuyện câu được câu không, hai mắt tìm kiếm chung quanh nhưng dường như không tìm thấy người cần tìm nên đôi mắt có chút thất vọng.
“Tìm ai sao?”
“Người tớ thích, là một bartender cực kì đẹp trai.
Hôm nay tớ đưa cậu đến đây mục đích chính là để thư giãn, mục đích