Chu Trần Dật không chỉ làm một lần.
Đến cuối cùng, Lâm Đường không thể ôm nổi chân mình nữa.
Cậu sợ hãi ôm lấy cánh tay Chu Trần Dật, vừa khóc vừa hứa hẹn lần sau nhất định sẽ nghe lời, nhưng Chu Trần Dật chỉ lạnh lùng bắn vào trong người cậu, không nói một lời.
Đến khi làm đến lần thứ ba, Lâm Đường đã không còn chút sức lực nào.
Cậu vừa đói vừa mệt, chỉ biết dùng chút sức lực cuối cùng cầm tay Chu Trần Dật.
Lâm Đường dường như chỉ còn lại chút ý thức.
Chu Trần Dật thấy cậu đã mệt đến mức hai mí mắt sắp dính vào nhau mà miệng vẫn đang thì thầm gì đó, bèn ghé sát lại.
Hắn nghe thấy cậu lẩm bẩm: “Đừng bỏ lại tôi…”
Hàng mi của Chu Trần Dật khẽ run, hắn ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn gương mặt Lâm Đường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Đường bị đói đến tỉnh.
Cậu chưa từng đói đến vậy, tứ chi bủn rủn đến mức không thể cử động, trong bụng như có thứ gì đó đang càn quấy, cắn nuốt máu thịt cậu, đến nỗi hít thở cũng trở thành một việc vô cùng hao tổn sức lực.
Trong phòng, ngoài Lâm Đường thì không có lấy một bóng người.
Cậu há miệng muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng chỉ phát ra được vài tiếng “a a”.
Lưng cậu đổ mồ hôi lạnh: Chu Trần Dật đâu? Hắn đi chưa?
Lâm Đường ngửa mặt nằm trên giường, bởi vì không có khái niệm về thời gian nên cậu cũng không biết mình đã nằm bao lâu.
Từ sau khi cậu tỉnh lại, Chu Trần Dật chưa từng xuất hiện.
Lâm Đường tuyệt vọng nhận ra có vẻ đối phương đã bỏ mặc mình.
Cậu chưa từng cảm thấy cái chết rõ ràng đến vậy.
Làm sao đây, quá đói, quá đáng sợ, có khi nào cậu sẽ chết lẻ loi ở đây không? Cậu không muốn chết đói ở đây, ai tới cứu cậu với!
Lâm Đường im lặng rơi lệ, ngoại trừ khóc ra, cậu chẳng thể làm gì khác: tay không nhấc nổi, ngay cả nói ra thành tiếng cũng chẳng làm được.
Thật sự là quá đói.
Lâm Đường từ từ nhắm hai mắt lại, đầu ong ong như thể bị nhét keo.
Tai cậu thậm chí còn sinh ra ảo giác, nghe thấy giọng nói mơ hồ của quỷ nam.
Tuy không nghe rõ đối phương đang nói gì, nhưng Lâm Đường vẫn nhận ra sự tức giận trong giọng nói của hắn.
Nếu không phải thật sự không còn chút sức lực nào, chắc chắn cả người Lâm Đường đã run lên bần bật vì sợ.
Cậu lén chạy ra ngoài, một khi bị quỷ nam bắt được, nhất định đối phương sẽ lột da cậu.
Một lúc sau, Lâm Đường cảm thấy có người đang nâng đầu mình lên để đút nước, cậu lập tức uống vội.
Dòng nước mát lạnh chảy vào trong bụng, Lâm Đường như được sống lại một lần nữa.
Cậu từ từ mở mắt, nhưng ngay khi nhìn rõ mọi thứ, cậu liền bắt gặp gương mặt âm u của quỷ nam.
Lâm Đường sợ tới mức trắng bệch cả mặt: Không phải ảo giác, là thật! Cậu sắp chết! Cậu phải chết!
Sắc mặt quỷ nam vô cùng tồi tệ.
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Đường, hiếm khi không nói lời nào.
Ngay khi đang uốn lượn như một con rắn định né tránh thì Lâm Đường phát hiện thứ mình uống chính là máu của quỷ nam, điều này khiến cậu càng hốt hoảng hơn.
Hiện giờ, khi đã lấy lại một chút