Lâm Đường trợn mắt, cảm thấy không thể tin được: Đây là giọng Dư Tắc!
Cậu bước lên định mở cửa.
Nhưng ngay sau đó, cậu bỗng nhiên dừng bước, vì cậu nhớ ra một chuyện, Dư Tắc đã chết vào bảy ngày trước rồi mà? Cậu vẫn nhớ máu tươi phun trào từ cơ thể hắn, nhớ từng phần thân thể rụng rơi trên đất của hắn, cả đôi mắt đỏ ngầu đến chết cũng không nhắm lại được của hắn nữa.
Hoảng sợ nhìn ra cửa rồi lại bối rối nhìn Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ đang đứng ở một bên, Lâm Đường lắp bắp: “Cậu ấy, cậu ấy…” Bên kia cánh cửa là thứ gì?
Tiết Mục Mục khẽ nhíu mày, còn chưa mở miệng, “thứ” ngoài cửa lại gõ tiếp: “Đường Đường, mở cửa.”
Lâm Đường nhìn chằm chằm cánh cửa, vô cùng hoài nghi.
Cậu dám chắc Dư Tắc đã chết, nhưng âm thanh và giọng điệu của thứ kia thực sự rất giống hắn…
Lâm Đường thở dốc, thần kinh bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tiết Mục Mục quyết đoán dùng kiếm gỗ phá cửa sổ, nước mưa bên ngoài lập tức theo gió bắn vào.
Cô bảo Kiều Phỉ: “Đưa Lâm Đường đi trước.”
Kiều Phỉ không nhúc nhích, hỏi lại: “Cậu không đi à?”
Tiết Mục Mục nhìn cô: “Tôi cản phía sau.”
Kiều Phỉ không nói thêm gì nữa, kéo Lâm Đường đi về phía cửa sổ.
Bên ngoài gió lớn, nước mưa bắn thẳng vào mắt Lâm Đường khiến cậu phải nhắm nghiền mắt lại.
Lúc này, một tiếng động thật lớn vang lên.
Lúc cậu mở mắt, cửa ra vào của căn phòng đã bị đạp đổ, bên ngoài chính là bóng dáng cao to của Dư Tắc.
Lâm Đường nhìn chằm chằm Dư Tắc với vẻ không thể tin nổi.
Cậu nhanh chóng gạt tay Kiều Phỉ để chạy về phía hắn, song lại bị Tiết Mục Mục ngăn cản.
Lâm Đường kinh ngạc nhìn Dư Tắc, gọi: “Dư Tắc.”
Dư Tắc chậm rãi ngẩng đầu, tứ chi của hắn có vẻ hơi cứng ngắc, phải mất mấy giây, hắn mới dừng được tầm mắt trên gương mặt Lâm Đường.
Xác nhận người nọ còn sống xong, hắn nhìn sang phía Tiết Mục Mục, chầm chậm nói: “Cô là đạo sĩ.”
Vẻ mặt Tiết Mục Mục rất nghiêm trọng: “Người quỷ khác biệt, cậu muốn làm gì?”
Dư Tắc