Trong đau khổ, dường như Lâm Đường lạc vào một giấc mơ.
Đây là giấc mơ đầu tiên cậu có sau khi đặt chân vào biệt thự.
Nhưng kỳ quái hơn là, cậu ý thức rất rõ ràng việc mình đang mơ.
Lâm Đường đứng giữa bóng đêm mù mịt, tâm trạng bình tĩnh đến lạ lùng.
Cậu đã quên lần cuối mình cảm thấy bình thản như vậy là khi nào rồi.
Trước lúc đến biệt thự sao?
Trong mơ không có ma quỷ, cũng chẳng có thi thể, Lâm Đường thăm dò đi về phía trước vài bước.
Cách đó không xa có tiếng nước tí tách, ngay sau đó, Lâm Đường nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ ngồi quay lưng lại phía mình.
Lâm Đường cảm thấy đáng ra mình nên sợ hãi, nhưng sự thật là cậu không hề hoang mang chút nào.
Thậm chí cậu còn tỉnh táo điều khiển bản thân bước thêm vài bước, đến khi đi đến phía sau bóng người kia mới dừng hẳn lại.
Lâm Đường cúi đầu, nhìn bóng người bé nhỏ chậm rãi quay đầu, để lộ một gương mặt không có mắt mũi miệng.
Trong phút chốc, cậu bỗng ngây ngẩn cả người, lùi về phía sau một bước, nhưng không phải vì sợ mà là vì kinh ngạc.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình, lại nhìn đứa trẻ không có mắt mũi ngay trước mặt, phát hiện bản thân không hề sợ hãi.
Quả thực không hề giống cậu chút nào.
Đứa trẻ không có mắt mũi đứng dậy, chạy tới ôm chặt đầu gối Lâm Đường.
Nó rất thấp, lúc ngẩng đầu cũng chỉ cao tới đùi của cậu thôi.
Đứa trẻ trong mơ không có miệng, nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh: “Mẹ, mẹ thích con trai hay con gái?”
Lâm Đường mở miệng theo bản năng: “Con gái.”
Ngay sau đó, âm thanh trẻ con vốn chưa rõ nam nữ lập tức trở nên mềm mại: “Mẹ, con biết rồi!”
Lúc này, Lâm Đường đã nghe ra đối phương là một bé gái.
Bé gái không mắt mũi dùng bàn tay mềm mại của mình nắm lấy ngón trỏ của Lâm Đường: “Mẹ chờ con một chút, ra ngoài con sẽ bảo vệ mẹ.”
Lâm Đường bỗng cảm thấy hơi vớ vẩn: “Con, con là… trong bụng…” Cậu như nhận ra điều gì, đột nhiên đẩy đứa bé đang ôm chân mình ra.
Cô bé ngã ngồi trên mặt đất, ấm ức kêu lên: “Mẹ hư quá!”
Lâm Đường lảo đảo lùi về phía sau vài bước,