Đêm muộn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Đỗ Hàn Yên rón rén vào phòng, sợ sẽ làm phiền đến Quý Liên Tích đã nghỉ ngơi.
Sau khi vào phòng, nàng nhìn Quý Liên Tích trên giường, sau đó nàng trải chiếu lên mặt sàn ở bên cạnh, đang làm việc giữa chừng thì nghe thấy tiếng đóng cửa, nàng theo phản xạ quay lại thì nhìn thấy Quý Liên Tích vốn đang nằm trên giường đã lẻn đến cửa và lặng lẽ đóng cửa lại.
"Liên Tích tỷ tỷ?"
Quý Liên Tích dựa lưng vào cửa, trong mắt toát ra khí tức sắc bén: "Hàn Yên..."
Nành ấy hoàn toàn không thể đoán được Quý Liên Tích muốn làm gì, Đỗ Hàn Yên chỉ có thể cảnh giác nhìn nàng.
Thấy nàng dần dần đến gần, khi đã đủ gần thì nàng ngồi xổm xuống song song với Đỗ Hàn Yên, dùng hai tay nắm lấy vai nàng ấy: "Ta có chuyện muốn hỏi muội."
Nhìn thấy vẻ thận trọng của Quý Liên Tích, Đỗ Hàn Yên cũng trở nên căng thẳng, trái tim không khỏi tăng tốc dần dần, dù sao đây cũng là một gương mặt có thể xưng là khuynh quốc khuynh thành.
"Chuyện, chuyện gì?" Bởi vì Quý Liên Tích ở quá gần nên Đỗ Hàn Yên không thể không rời mắt khỏi nàng, cái nhìn di chuyển tầm mắt này lại tình cờ chạm vào đôi môi hồng và mềm mại của Quý Liên Tích, Đỗ Hàn Yên vô thức nuốt nước bọt.
"Muội có chuyện gì muốn nói với ta không?" Quý Liên Tích vẫn không dời đi ánh mắt kiên định, nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Đỗ Hàn Yên thì ngược lại, ánh mắt thất thường và vô cớ đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy rất nghi ngờ: "Chuyện gì?"
"Về những bức thư nhà đó."
Lời vừa dứt, Đỗ Hàn Yên lập tức hiểu câu hỏi của Quý Liên Tích, chắc chắn nàng đã phát hiện ra rằng bức thư không được gửi đi.
Đỗ Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó trở nên khó chịu, bởi vì Xuân nhi rất phản đối việc nàng ấy kể lại những gì mình đã thấy và nghe được vào ngày hôm đó.
"Muội nhất định đã biết chuyện gì đó." Có lẽ bởi vì quá tập trung nên Quý Liên Tích dường như không có phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần.
"Đợi đã, Liên Tích tỷ tỷ..." Nàng ấy muốn nói, nhưng nếu Liên Tích tỷ tỷ cứ đến gần thế này thì đầu óc nàng ấy sẽ rối tung lên, không thể nói nên lời.
Thấy Đỗ Hàn Yên vẫn không có ý định nói gì, Quý Liên Tích đã thay đổi chiến lược, nói với giọng dịu dàng: "Cầu xin muội, Hàn Yên...!hãy nói cho ta biết."
Đỗ Hàn Yên thầm gào thét không ổn, dùng giọng điệu dịu dàng cầu xin và gọi tên của mình, chẳng phải mình chỉ còn cách cúi đầu sao! Trước khi mình mất đi lý trí, Đỗ Hàn Yên đã nắm lấy vai nàng và đẩy nàng ra: "Ta nói! Ta nói là được mà!"
Lúc này Quý Liên Tích mới hài lòng lùi lại.
Mặc dù Đỗ Hàn Yên đã định nói với nàng ngay từ đầu, nhưng tình hình hiện tại dường như đang khiến nàng ấy chịu khuất phục nàng, nàng ấy luôn cảm thấy có chút không cam lòng.
Nhìn Quý Liên Tích đang đợi mình nói chuyện, trên mặt người đó lộ ra nụ cười đắc ý, nhất định sẽ có ngày mình phục thù.
Khi nàng ấy kể lại chân tướng một cách chi tiết cho Quý Liên Tích nghe, nàng ấy vốn cho rằng Quý Liên Tích sẽ tức giận, nhưng không ngờ rằng Liên Tích tỷ tỷ chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, trên mặt không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Vì vậy Đỗ Hàn Yên ngập ngừng hỏi: "Liên Tích tỷ tỷ...!tỷ...!không tức giận sao?"
Quý Liên Tích từ trong trầm tư ngẩng đầu lên: "Nói ta không tức giận là nói dối, nhưng thật ra ta đã đoán được từ lâu."
Hôm nay nàng nghe được tình hình tài chính của gia đình thì nàng đã xác nhận được suy đoán của mình, số tiền nàng cho người nhà khẳng định đều bị lòng tham cướp đi rồi, nhưng nàng không ngờ rằng ngay cả thư cũng không được chuyển đi.
Mấy năm nay, ngay cả một bức thư hồi âm cũng không có, nàng đã nghi ngờ từ lâu, nhưng Quý Liên Tích vẫn ôm lấy chút hy vọng đó, luôn viết thư để bày tỏ nỗi nhớ nhà.
"Đúng vậy! Thấy công công đó ném lá thư của Liên Tích tỷ tỷ vào bếp lửa, muội suýt chút nữa đã xông vào liều mạng đánh ông ta!" Đỗ Hàn Yên bất bình thay nàng.
Quý Liên Tích cân nhắc: "Mặc kệ như thế nào thì những thứ này đều là mệnh lệnh của nương nương, bọn chúng không thể tự chủ trương như vậy được."
"Xuân nhi cũng nói như vậy, nhưng ai lại đưa ra mệnh lệnh nhàm chán như vậy chứ?"
Quý Liên Tích nhìn nàng ấy, phảng phất như đang đánh giá nàng ấy quá đơn thuần: "Còn có ai nữa? Đương nhiên là Thái tử điện hạ."
"Thái tử ư?!" Đỗ Hàn Yên rất kinh ngạc: "Nhưng tại sao?!"
"Thứ nhất, là Thái tử điện hạ dặn dò muốn đưa thư thì phải thông qua công công ở ngự thiện phòng.
Thứ hai, âm thầm tiêu hủy bức thư nhiều năm như vậy không có ích lợi gì cho người khác, nhưng đối với Thái tử điện hạ mà nói, thì nó có thể ngăn chặn các thê thiếp liên hệ với thế giới bên ngoài để giảm bớt các mối đe dọa."
"Đe dọa?"
"Ngăn chặn các phi tần hồng hạnh xuất tường, có lẽ chính vì vậy mà hắn chưa bao giờ đồng ý cho ai xuất cung." Đối với hắn mà nói, bọn họ không phải người sống mà chỉ là vật phẩm của hắn mà thôi.
Nếu như trước đó nàng có chút hy vọng nào đối với phẩm cách của Thái tử thì giờ phút này đã tiêu tan.
Đỗ Hàn Yên vô cùng sửng sốt, một thiếu nữ 16 tuổi chưa dấn thân sâu vào thế giới này có lẽ chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy.
"So với chuyện này thì việc muội mạo hiểm và dũng cảm đưa ta về nhà mới là điều làm ta ngạc nhiên nhất." Nàng xoa đầu Đỗ Hàn Yên, khen ngợi như một trưởng tỷ: "Cảm ơn muội."
Đỗ Hàn Yên mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu.
Gần đây nàng bắt đầu ghét Quý Liên Tích ỷ vào việc nàng ấy lớn tuổi hơn mình, mặc dù đúng là nàng ấy lớn hơn mình, nàng vẫn gọi nàng ấy là "Liên Tích tỷ tỷ", nhưng một góc nào đó trong trái tim nàng hy vọng rằng một ngày nào đó nàng ấy có thể dừng lại việc coi mình như một muội muội.
Ít nhất có thể coi nàng là một người đủ để nàng ấy dựa vào chứ không phải chỉ là người cần được bảo vệ.
"Vậy thì hôm nay để ta ngủ cùng giường với Liên Tích tỷ tỷ nhé?" Đỗ Hàn Yên không chỉ chiếm được tiện nghi, mà còn bắt đầu khoe mẽ.
Nàng nhớ lại lần cuối cùng mình cố gắng ngủ chung giường với Quý Liên Tích.
"Không được." Quý Liên Tích từ chối mà không thèm suy nghĩ.
Đỗ Hàn Yên thất bại trở về, ngoan ngoãn tiếp tục trải chiếu trên sàn, từ từ nằm xuống và cảm nhận sàn nhà lạnh lẽo.
Tuy nhiên sau vài giây, nàng nghe thấy âm thanh nghèn nghẹn từ giường truyền đến: "Lên đây."
Đỗ Hàn Yên không thể tin được ngồi dậy, mặc dù người trên giường quay lưng lại với mình, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng Liên Tích tỷ tỷ sẽ không nói mớ.
Nàng lặng lẽ leo lên trên giường của Quý Liên Tích, nhìn bóng lưng của Quý Liên Tích, trong lỗ mũi tràn ngập mùi thơm mềm mại độc nhất vô nhị trên cơ thể của Quý Liên Tích, khiến nàng vô cùng bình yên, nhắm mắt lại liền chìm vào giấc ngủ say.
*
Sáng hôm sau, hai người dậy sớm chuẩn bị hồi cung, mặc dù vô cùng không nỡ nhưng cũng phải chia xa, Quý Liên Tích hứa với người trong nhà nhất định sẽ cố gắng về nhà.
Cho dù đó là một hy vọng xa vời.
Trên đường trở về cung không mất nhiều thời gian, nhưng khi họ bước vào viện Y Liên, âm thanh khiển trách khiến trái tim họ ớn lạnh.
"Được lắm! Nếu ngay cả người mình cũng không thể chăm sóc thì hãy quỳ cho đến khi họ quay lại!!" Tiếng gầm như sấm của Vũ Văn Dương lan khắp sân.
Quý Liên Tích liếc nhìn, thấy hai thị nữ Nguyệt nhi và Tuyết nhi của mình đều đang quỳ trên mặt đất, cánh tay, bắp chân và những nơi khác của họ đã lộ ra những vết đỏ và máu, trông rất doạ người.
"Tuyết nhi! Nguyệt nhi!" Đỗ Hàn Yên chưa kịp nói gì thì Quý Liên Tích đã không kìm được cảm xúc, cũng không thèm quan tâm tới Thái tử mà bước tới đỡ hai người họ.
"Liên nhi? Nàng đã trở lại? Nàng còn biết trở lại à!?" Thấy Quý Liên Tích xuất hiện, Thái tử tức giận châm chọc, nóng lòng muốn thử roi trong tay.
Quý Liên Tích miễn cưỡng kìm nước mắt, quay đầu nhìn thẳng vào trượng phu bạo lực của mình, trong lòng rõ ràng rất sợ hãi, nhưng ánh mắt lại không hề lộ ra vẻ sợ hãi.
Trước khi Thái tử tức giận vì ánh mắt phạm thượng đó, Đỗ Hàn Yên cũng không thèm nghĩ ngợi mà đứng trước mặt Quý Liên Tích: "Thái tử điện hạ, tất cả đều là ý của thiếp, chàng muốn phạt thì phạt ta."
Nói xong nàng tự mình quỳ