Tuy không có Đỗ Hàn Yên đi loanh quanh người cả ngày thì thanh tĩnh, nhưng cũng đưa nàng trở về những tháng ngày buồn tẻ vô vị khó hình dung của trước kia.
Kể từ khi biết Vũ Văn Dương đã động tay động chân lên thư, Quý Liên Tích phảng phất như bị chọc thủng bong bóng lừa mình dối người, nàng không viết thư, thay vào đó hối lộ cung nữ để lời nhắn lại.
Mặc dù cũng cho đối phương truyền thư âm thầm ra cung.
Nhưng Quý Liên Tích tưởng tượng, chỉ cần một khi thái tử phát hiện, cung nữ kia chắc chắn không tránh được một trận phạt, lương tâm của nàng không thể chịu đựng được.
"Hôm nay nương nương cũng chơi cờ sao?"
Ngoài cửa sổ vẫn một mảnh tuyết trắng xóa, Quý Liên Tích tựa người vào cửa sổ, cảm thấy nhàm chán cực độ, nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp Đỗ Hàn Yên cũng ở trong tuyết trắng này, nhưng nàng không nhớ nổi mình như thế nào trước khi gặp nàng ấy.
"Hôm nay nghỉ ngơi đi." Nàng bắt đầu cảm thấy nhàm chán với hoạt động hưu nhàn này, người duy nhất có thể đánh bại nàng không ở đây, một chút nhiệt tình cũng không còn.
Tuyết Nhi nhận lệnh thu dọn bàn cờ, nhìn dáng vẻ của nương nương mấy ngày này cơm nước không vào, cả ngày nhìn ra ngoài cửa sổ, tám phần là nghĩ đến Đỗ phụng nghi.
Nàng ấy không khỏi suy nghĩ rốt cuộc Đỗ Hàn Yên đã dùng vu thuật gì mê hoặc nương nương, làm một nữ tử thành thục lý trí thành một cô gái hoài xuân.
Sau khi Tuyết Nhi dọn dẹp xong xuôi, có chút đăm chiêu nhìn Quý Liên Tích, uyển chuyển nói: "Nương nương, gần đây có chút phong thanh..."
Nghe Tuyết Nhi mở đầu như thế, Quý Liên Tích lý giải đó là chuyện liên quan đến trong cung.
Tử tế ngẫm lại, những tin đồn chống lại nàng cho đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.
Chỉ là mấy ngày trước đó Đỗ Hàn Yên còn ở bên cạnh, thì bỏ những lời nói đó ngoài tai, nhưng hiện giờ việc này lần nữa trồi lên trong lòng.
Gần đây có nhiều người đồn thổi nàng đang cố tình thân thiết với Đỗ Hàn Yên, lợi dụng sủng ái của thái tử với Đỗ phụng nghi, áp bách nàng ấy và mình chuồn êm ra khỏi cung, không đặt thái tử vào mắt tí nào.
Việc này Quý Liên Tích cũng không để ý.
Nàng mừng là, Đỗ Hàn Yên cũng không trở thành cái đích để mọi người chỉ trích với nàng, nàng đoán là vì bây giờ Đỗ Hàn Yên đang đắc sủng, mọi người không dám tùy tiện đắc tội với nàng ấy.
Nhưng làm nàng cảm thấy tâm tư rối bời chính là chuyện này.
Theo lý thuyết thì lòng sẽ không bởi vì tranh sủng trong cung mà gợn sóng, nhưng vậy mà nàng lại không quá vui vẻ, nàng lại có chút bực bội, có chút đố kỵ.
Chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt hưởng thụ của Đỗ Hàn Yên dưới thân thái tử, nàng liền đau khổ đến không thở được.
Bởi vì Hàn Yên? Hay là vì thái tử điện hạ?
Bên nào mới là nguồn gốc chân chính của những phiền não của nàng, nàng bối rối với vấn đề này rất lâu, cũng không có đối tượng để tâm sự, nàng cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Mặc dù ôm buồn phiền, Quý Liên Tích cũng không có cách nào phát ti3t ra ngoài, nàng chỉ có thể đem núi cảm xúc chuyển hóa thành tiếng thở dài, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mà dường như nàng lại thấy bóng dáng đi tới.
Mà ánh mắt vẫn giống như lúc trước nhìn nàng, sau đó nở nụ cười mê đảo chúng sinh.
Chỉ là lần này, cả người chạy về phía mình!
"A?" Tập trung nhìn vào, đó không phải ảo giác, đó rõ ràng là Đỗ Hàn Yên!
"Liên Tích tỷ!" Nàng ấy vừa thấy Quý Liên Tích, ngay cả cửa cũng không vòng qua mà chạy lại chào hỏi Quý Liên Tích.
Người mấy hôm nay không phút giây nào không chiếm cứ đầu óc mình đột nhiên đứng trước mặt, nhất thời Quý Liên Tích phản ứng không kịp.
Thừa dịp Quý Liên Tích phát ngốc thì Đỗ Hàn Yên đã sớm vào phòng, hai thị nữ thấy người nương nương ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng xuất hiện, thức thời lui ra cho hai người không gian.
"Liên Tích tỷ, ta đến rồi này! Có nhớ ta không?"
"Hàn Yên...!Sao muội lại...!ta tưởng..." Quý Liên Tích còn chưa điều chỉnh được tâm trạng của mình, lời nói trở nên rối loạn.
Đỗ Hàn Yên cười đến không khép được miệng, nàng ấy nói: "Sau khi để thái y nhìn vết thương ở chân, hắn nói phải dưỡng thương mấy ngày mới khỏe.
Cho nên Xuân Nhi vẫn không muốn để ta xuống giường, cả người đều chây lười cả rồi." Nói một nửa, nàng ấy kéo váy lên, thấy trên đầu gối vẫn còn vết xanh tím rõ ràng.
Hóa ra là như thế...
Cuối cùng Quý Liên Tích đã biết nguyên nhân, thở phào một hơi, lẩm bẩm: "Ta còn tưởng hắn..." Nói một nửa, Quý Liên Tích ngưng lại, nàng phát hiện nói những lời như thế không phù hợp, nhưng Đỗ Hàn Yên đã nhận ra, nàng ấy cười: "Liên Tích tỷ tưởng thái tử điện hạ không cho ta đến đây sao?"
Quý Liên Tích dời mắt, xem như cam chịu.
Nháy mắt,