Mặt trời đã lên.
Quý Liên Tịch cau mày ngồi dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ, không nhịn được nhắm mắt lại xoa thái dương, muốn thông qua xoa bóp làm cho mình thoải mái hơn, nàng cứ xoa xoa rồi đột nhiên mở mắt ra.
Bởi vì mọi chuyện đêm qua hiện về trong đầu nàng như một thước phim, nàng không thể tin được mình đã làm gì.
Nàng chạm nhẹ vào đôi môi bị hôn say đắm đêm qua, nhớ lại sự mềm mại đó, tim đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng.
Quả nhiên mình không thể kiềm chế được.
Từ lâu Quý Liên Tích đã biết rằng nếu gặp lại nàng ấy, mình sẽ luôn có một ngày nào đó mất kiểm soát.
Mặc dù nàng thường giấu những dao động đó vào sâu trong trái tim mình, nhưng căn bệnh đã làm lý trí của nàng phai nhạt, thực sự là thất sách.
Quý Liên Tích tùy ý nhìn quanh phòng, Đỗ Hàn Yên đã không còn ở đây nữa.
Có lẽ nụ hôn bất ngờ này đã làm nàng ấy khiếp sợ.
Hiếm khi Quý Liên Tích, người có thể giải quyết mọi việc một cách bình tĩnh mà lại cảm thấy bối rối.
Nàng không muốn Đỗ Hàn Yên cảm thấy rằng mình luôn có những suy nghĩ kỳ lạ với nàng ấy, nàng phải làm gì nếu nàng ấy không bao giờ dám đến gần mình nữa?
Nói đi cũng phải nói lại, tại sao tối hôm qua Hàn Yên lại ở trong phòng của mình...
Nàng càng cảm thấy đầu đau hơn, đang ôm trán suy nghĩ nên làm gì thì cửa bị mở ra.
Nàng đương nhiên cho rằng đó là một thị nữ, vì vậy Quý Liên Tích đã không ngẩng đầu lên cho đến khi mùi thức ăn bay vào mũi nàng.
Nàng nhìn lên, thấy Đỗ Hàn Yên đang cầm một cái đ ĩa đứng ở cửa.
Đỗ Hàn Yên âm thầm ngạc nhiên khi phát hiện Quý Liên Tích đã từ trong mơ tỉnh lại, nàng ấy bước vào, nhỏ giọng nói với Quý Liên Tích: "Chào buổi sáng..."
Thật ra, nàng ấy vốn định mang bữa sáng vào rồi rời đi, không ngờ Quý Liên Tích lại dậy sớm.
"..." Nguyên nhân phiền não đột nhiên xuất hiện trước mắt, Quý Liên Tích nhất thời không nói được lời nào, ngơ ngác nhìn nàng ấy đặt bữa sáng lên bàn, đi về phía mình, dùng mu bàn tay hơi lạnh đo thân nhiệt mình.
"Ừm, hạ sốt rồi." Nàng ấy thu tay lại, nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Hàn Yên vẫn như thường, không có bất kỳ biến hóa đặc biệt nào.
Điều này làm cho Quý Liên Tịch cảm thấy kỳ quái khẽ cau mày, chẳng phải tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện không nên làm sao?
Sao nàng ấy vẫn có thể như bình thường thế?
Chẳng lẽ mình thực sự đang nằm mơ? Đoạn ký ức mà nàng tự nhận đó cũng là một phần của giấc mơ sao?
Khi Quý Liên Tích đang rơi vào sự kinh ngạc, một câu nói "Ta về trước đây..." Kéo nàng trở lại hiện thực.
"Chờ một chút!" Nàng vội vàng nói.
Đỗ Hàn Yên đang chuẩn bị rời đi quay đầu lại, nhướng mày với một nụ cười: "Có chuyện gì vậy?"
Trực giác của Quý Liên Tích nói với nàng rằng có điều gì đó không ổn, nhưng nàng lại không thể nói ra nguyên nhân, vì vậy nàng chỉ có thể nói: "Không...!không có gì."
Sau khi Đỗ Hàn Yên rời đi, Quý Liên Tích đã cố gắng tìm hiểu xem cảm giác có gì đó không ổn vừa nãy đến từ đâu, liệu những gì xảy ra đêm qua có phải là sự thật hay không.
Đang suy nghĩ nửa chừng, Tuyết nhi bước vào để thay quần áo cho nàng nên nàng thuận tiện hỏi lý do tại sao Đỗ Hàn Yên lại xuất hiện ở đây.
Tuyết nhi không dám nói là do mình gọi nàng ấy tới, chỉ dám cười lừa gạt cho qua.
Nhưng nàng ấy cảm thấy tìm Đỗ nương nương đến là đúng, sau một đêm nương nương đã hạ sốt, có lẽ Đỗ nương nương thật sự là thuốc điều trị đặc biệt của nương nương.
Đỗ Hàn Yên vừa ra khỏi viện Y Liên thì đụng phải Nguyệt nhi, thấy Đỗ Hàn Yên có vẻ vội vàng, Nguyệt nhi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện.
Hôm qua Tuyết nhi tự chủ trương đi tìm Đỗ nương nương, rõ ràng vào lúc này bọn họ là những người không nên gặp nhau nhất, khi nàng ấy biết tin thì Đỗ nương nương đã vào phòng của nương nương nhà mình từ lâu, nàng ấy không kịp ngăn cản.
Sáng hôm sau, Nguyệt nhi rất ngạc nhiên khi biết rằng Đỗ nương nương đã ở trong phòng của nương nương nhà mình cả đêm, khi nàng ấy nhìn thấy Đỗ nương nương từ trong phòng đi ra, còn bình tĩnh nói rằng mình sẽ mang bữa sáng vào cho nương nương, nàng ấy cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc này bước chân của Đỗ Hàn Yên quá vội vàng, trái tim của nàng ấy lại dấy lên.
"Nguyệt nhi...!Ta về đây, chăm sóc tốt cho Liên Tích tỷ tỷ." Sau khi Đỗ Hàn Yên nói xong, nàng rời đi mà không để Nguyệt nhi có cơ hội trả lời.
Sau khi nhìn Đỗ Hàn Yên rời đi, Nguyệt nhi vội vàng tóm lấy Tuyết nhi và hỏi nàng ấy chi tiết.
Mới sáng sớm Tuyết nhi đã bị Nguyệt nhi trách mắng nên không dám tùy tiện nói chuyện, vội vàng nhún vai lắc đầu.
Nguyệt nhi thở dài, xem ra chuyện này chỉ có thể hỏi người có liên quan.
Sau thời gian ăn sáng, Nguyệt nhi thừa dịp Tuyết nhi không ở bên cạnh nên đã chạy đến hỏi nương nương xem rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
"Ta cũng không nhớ rõ lắm..." Nhớ lại chuyện đó, Quý Liên Tích cảm thấy mặt lại nóng lên, nhưng không có ai khác để thảo luận ngoại trừ Nguyệt nhi, vì vậy nàng chỉ có thể nén xấu hổ và mở lời.
"Hình như ta...!đã hôn nàng ấy."
Nguyệt nhi