Đỗ Hàn Yên không quen thuộc với các quy cách ở đây nên chỉ có thể đi theo trực giác.
Khó khăn lắm mới tìm được nhà bếp, nhìn vào bên trong, chỉ thấy bóng dáng Quý Liên Tích tao nhã đang đứng cạnh bàn, nàng đang lấy mấy tách trà đặt lên bàn.
Đỗ Hàn Yên vốn muốn nói chuyện với nàng mà lại đứng bên khung cửa nhìn bóng lưng của Quý Liên Tích, đột nhiên lại do dự.
Quý Liên Tích dừng lại những gì mình đang làm, thở ra một tiếng thở dài yếu ớt.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Đỗ Hàn Yên quyết định tiến lên.
Cảm nhận được hơi thở của con người, Quý Liên Tịch quay đầu lại, phát hiện người phía sau chính là người mà mình ngày đêm nghĩ đến, nàng lập tức trợn tròn mắt.
"..."
"..."
Hai người còn chưa kịp nói chuyện đã lập tức chìm vào im lặng, ai có thể tưởng tượng được trước đây bọn họ nói đủ thứ chuyện nhiều như thế nào, bây giờ lại thận trọng như đang ở trên bàn cân, giống như chỉ cần mở miệng sẽ bị phá vỡ cân bằng.
Quý Liên Tích nhớ lại cuộc trò chuyện với những thị nữ và quyết định mà mình đã đưa ra, nhưng ngàn vạn lời trong lòng nói đến bên miệng lại không thể nào nặn ra được một chữ.
Quý Liên Tích nhìn nàng ấy chằm chằm một lúc lâu, vẫn không nói gì.
Cuối cùng thở dài, nàng không làm được.
Vì vậy, nàng quay lại và hoàn thành phần còn lại của công việc, mang trà trở lại đại sảnh.
Nhưng Đỗ Hàn Yên làm sao có thể để nàng được như ý nguyện, nàng ấy cố ý đi theo nàng với hy vọng mọi chuyện sẽ xoay chuyển, nên không thể để Quý Liên Tích rời đi như thế này.
Vì vậy nàng ấy đi thẳng vào vấn đề: "Tuyết nhi nói tỷ cảm thấy rất có lỗi, nhưng tại sao?"
Quý Liên Tích dừng lại động tác bê trà, nàng chắc chắn nàng ấy đang đề cập đến đêm đó.
Nhưng Quý Liên Tích có trăm miệng cũng không biện bạch được, nếu nàng nói sự thật thì phải kể toàn bộ câu chuyện, nhưng lúc này Quý Liên Tích không có dũng khí đó, vì vậy nàng chỉ có thể giả vờ câm điếc và không trả lời bất cứ điều gì.
Đỗ Hàn Yên đi theo sau nàng, nhìn thấy nàng như vậy, nàng ấy thở dài nói: "Tỷ không nói cũng không sao cả, ta chỉ muốn nhờ tỷ một chuyện." Nàng ấy đứng trước mặt Quý Liên Tích trước khi rời khỏi nhà bếp.
"Đừng đấu đá với Lý Lương đệ nữa."
Nghe xong, đôi mắt đang co lại của Quý Liên Tích trở nên kiên định, nàng lặng lẽ nói ra bốn chữ: "Ta không làm được."
Đỗ Hàn Yên cau mày: "Rõ ràng tỷ không bao giờ thích những chuyện này, tỷ đã ốm nhiều lần trong vài ngày qua vì kiệt sức.
Rốt cuộc tại sao tỷ lại làm đến bước đường này?"
Quý Liên Tích vẫn mím chặt đôi môi mỏng và không nói gì.
Ai cũng không biết trong lòng nàng đã đánh trống ầm ầm, nàng đương nhiên biết rất rõ nguyên nhân, nguyên nhân đã lộ ra từ lâu, chỉ chờ nàng nói ra mà thôi.
Nhưng Quý Liên Tích hỏi ngược lại: "Vậy tại sao muội lại năm lần bảy lượt ngăn cản ta? Ta vào cung sớm hơn muội, hiểu rõ thủ đoạn của bọn họ hơn muội, ta trông nom giúp muội thì có gì không tốt?"
Nàng vừa dứt lời, Đỗ Hàn Yên lập tức sửng sốt: "Ta đã nói rồi, ta không muốn tỷ tốn công tốn sức, hao tổn tinh thần..."
"Chỉ vậy thôi sao?" Quý Liên Tích cắt ngang.
"Phải, chỉ có như vậy..." Đỗ Hàn Yên rũ mắt xuống, khi nói có chút do dự.
Quý Liên Tích thấy nàng ấy không có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi của mình, tim nàng đập thình thịch.
Bởi vì nếu nàng đoán đúng: "Muội từng nói ta nhát gan, ta thấy muội cũng chẳng khá hơn ta là bao." Quý Liên Tích nói ra một câu khiến người ta phải suy nghĩ.
Đỗ Hàn Yên ngước mắt lên, trong mắt đầy vẻ khó hiểu, nàng còn chưa kịp hỏi thì Quý Liên Tích đã thẳng thừng nói: "Ta thích muội."
Đỗ Hàn Yên không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, như thể nàng ấy vẫn đang xử lý thông tin này trong đầu.
Quý Liên Tích không hề để lộ ra sự hỗn loạn trong lòng, nàng lặp lại: "Ta...!đã phải lòng muội từ lúc nào không hay, điều ta đang nói không phải là một tình hữu nghị bình thường..." Nàng do dự một lát: "Ta tin rằng sau đêm đó...!muội đã biết rất rõ."
Nói xong bầu không khí quay trở lại im lặng, lúc này không khí ngưng tụ lại.
Dường như Đỗ Hàn Yên vừa mới hiểu ý của Quý Liên Tích, đầu óc rối bời không cho phép mình suy nghĩ nhiều, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Quý Liên Tích nhìn thấy rõ mọi nhất cử nhất động của nàng ấy, thấy vẻ mặt khó tin của nàng ấy, nàng cảm thấy bóng tối vô tận đột ngột ập đến bên mình.
Kết quả nàng lo sợ nhất vẫn xảy ra.
Giờ khắc này, Quý Liên Tích luôn luôn trầm ổn cũng không kìm được mà lộ ra nỗi bi thương thoáng qua.
Nàng kìm nước mắt sắp chực trào và nói: "Xin lỗi, muội cứ coi như ta nói lung tung đi." Quý Liên Tích vội vàng bưng trà đã pha đi ngang qua Đỗ Hàn Yên và muốn rời đi.
Có lẽ từ lúc này, thế giới của nàng sẽ không còn tươi sáng nữa.
Nàng định dùng một tay mảnh khảnh đẩy cửa ra, nhưng đột nhiên sau lưng có người tiến tới, cổ tay nàng bị giữ lại, không cho nàng mở cửa.
"Liên Tích tỷ tỷ."
Người phía sau gọi tên nàng, nàng vừa quay người lại đã bị nàng ấy thô lỗ nắm lấy cổ áo.
Đỗ Hàn Yên không giải thích và quên mất dè chừng kéo nàng về phía mình, đôi môi mềm mại áp vào môi nàng một cách chính xác.
Lần này là Quý Liên Tích bị sốc, nàng cũng không quan tâm đ ến ấm trà và chén trên tay nữa, tất cả chúng đều vỡ vụn.
Đỗ Hàn Yên nhìn đôi đồng tử đầy kinh ngạc đang ở gần trong gang tấc, nàng ấy nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như muốn hết lòng tận hưởng sự mềm mại của đôi môi lúc này.
Sau khi chạm nhẹ, Đỗ Hàn Yên hơi tách ra, ôm mặt nàng và