Đang lo lắng về tiền công của mình nên Tuyết nhi không chú ý đến có một con vật nhỏ đang đến gần chân mình, bóng trắng đó nhìn lên, sau đó cọ vào chân Tuyết nhi vài lần.
Lúc này Tuyết nhi mới phát hiện dưới chân mình có thứ lông xù, nàng thật sự kinh ngạc, nhìn kỹ một chút, đó không phải là con chồn của Lý Lương đệ mà nàng cứu bên hồ lần trước sao?
"Tại sao con chồn này lại ở đây?" Nàng vừa định vươn tay chộp lấy nó, nhưng nó đã nhanh chóng chạy đi và chạy tới bên chân của Hạ nhi.
Nguyệt nhi thấy vậy bèn nghiêng đầu nhìn xem: "Sao lại có con chồn này vậy? Trông thật đáng yêu!"
Tuyết nhi hất cằm chỉ Hạ nhi: "Lần trước nàng ấy liều mạng cứu con chồn bên bờ hồ."
"Liều mạng?"
"Đúng vậy!" Có cơ hội đâm chọc Hạ nhi nên Tuyết nhi đương nhiên sẽ không bỏ qua, trên mặt lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Lần trước ở bên hồ, rõ ràng nàng ấy không biết bơi mà còn nhảy vào trong hồ cứu con chồn cũng không biết bơi này..."
Nói được giữa chừng thì nàng dừng lại, bởi vì nàng chợt nhận ra rằng mình sắp nói đến phần mà mình không muốn đề cập tới.
Người nói là một tên ngốc, nhưng người nghe thì không, Nguyệt nhi nắm bắt được trọng điểm và hỏi: "Hạ nhi không biết bơi nhưng lại nhảy vào hồ sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nàng ấy cau mày: "Chờ đã, Tuyết nhi, sao ngươi biết chuyện này?"
Nói đến đây, Quý Liên Tích dùng ngón tay mảnh khảnh nâng cằm lên, nhớ lại: "Ta nhớ có một ngày Tuyết nhi trở về cả người đều ướt sũng..."
Tuy rằng nàng ấy nói là vô tình trượt chân ngã xuống bên hồ, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng sự thật là nhìn thấy...
"Thì ra là ngươi cứu Hạ nhi!" Xuân nhi đột nhiên ý thức được đối tượng chính là Tuyết nhi, khó trách Hạ nhi không chịu nói ra chuyện gì đã xảy ra, hai người này đúng là một đôi dở hơi.
Tuyết nhi ôm trán, tự trách mình nói nhiều tự đào mồ chôn mình.
"Ngươi đã cứu Hạ nhi thì tại sao lại phải khiêm tốn như vậy, sợ người khác biết rằng các người có mối quan hệ tốt à?" Nguyệt nhi không thể nhịn cười khi nhìn thấy Tuyết nhi quẫn bách, không nhịn được mà trêu chọc nàng ấy.
Tuyết Nhi trừng mắt liếc xéo nàng, hôm nay không chỉ mất tiền lương mà còn bị phát hiện ra chuyện này, thật sự là thiệt thòi quá rồi!
"Rốt cuộc là vì sao con chồn của Lý Lương đệ lại ở đây với ngươi?" Tuyết nhi nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng Hạ nhi không thèm nể mặt nàng, khịt mũi nói: "Liên quan gì đến ngươi?"
Tuyết nhi nhìn thấy nàng ấy có thái độ này khiến mình tức giận đến nghiến răng, ước rằng ngày hôm đó mình không nên cứu nàng ấy.
Đỗ Hàn Yên bất lực mỉm cười, thay nàng ấy giải thích: "Ngày đó hình như không phải là ngoài ý muốn, mà là Lý Lương đệ không muốn tiếp tục giữ lại nữa nên sai người đi xử lý nó."
Mọi người có mặt đều há hốc mồm.
Tuy rằng Tuyết nhi vẫn giận Hạ nhi vì nàng ấy có thái độ như vậy, nhưng nghe xong lời này cũng cảm thấy sởn gai ốc mà cau mày, Lý Lương đệ quá tàn nhẫn, dù sao đây cũng là một sinh mệnh mà.
Nàng lén lút liếc nhìn Hạ nhi qua khoé mắt, thấy nàng ấy trước đó đã cố gắng hết sức cứu con chồn sương, hiện tại biết nó là cố ý bị giết, nhất định tâm tình sẽ không tốt.
"Thế nên ngươi đã nuôi nó à?"
Hạ nhi chỉ lặng lẽ cúi đầu không nói gì, Đỗ Hàn Yên trả lời thay nàng ấy: "Ta không nỡ nhìn Hạ nhi buồn nên đã giữ con chồn này lại, nó rất bám Hạ nhi, có lẽ là cảm ơn vì Hạ nhi đã cứu mạng nó."
"Ta còn cứu mạng hai người bọn họ đó, sao không thấy nàng ấy cảm ơn ta?" Tuyết nhi lẩm bẩm, lo lắng Hạ nhi tâm tình không tốt nên không muốn cãi cọ nữa, nhưng vẫn khá oán giận.
Quý Liên Tích nghe thấy rõ lời nàng ấy nói, lại sợ chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Hạ nhi nên nàng nhanh chóng giao việc cho Tuyết nhi: "Ta muốn tắm, Tuyết nhi, ngươi có thể đi chuẩn bị không?"
Dù nàng ấy có than trách thế nào thì vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của nương nương, nàng ấy đáp: "Vâng." Sau đó nàng ấy gọi Nguyệt nhi đến giúp đỡ, hai người quay người đi vào phòng chứa củi, chuẩn bị bắt đầu đun nước tắm.
"Aiz...!cũng muộn rồi, muội cũng về đi." Nàng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nàng phải đối mặt với hiện thực, huống hồ là vì bảo vệ mẹ con Đỗ Hàn Yên, nàng không thể để tình cảm lấn át lý trí của mình.
Đỗ Hàn Yên cũng hiểu được sự lo lắng của nàng, cười gượng đứng dậy: "Đúng là đã ở phủ quấy rầy tỷ rất lâu..." Nàng ấy nhìn Quý Liên Tích với ánh mắt dịu dàng, lặng lẽ nắm tay nàng, sau đó đi ra cửa.
Đỗ Hàn Yên bảo thị nữ của mình đi phía trước, khi bọn họ đi ra ngoài, nàng ấy nhanh chóng quay lại kéo Quý Liên Tích rồi hôn trộm nàng.
"Tạm biệt Liên Tích tỷ tỷ." Người đạt được ý đồ lon ton chạy đi, hai thị nữ của Đỗ Hàn Yên cũng đúng lúc quay đầu lại, người bị hôn không biết trút nỗi xấu hổ đi đâu nên chỉ có thể cười vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi họ rời đi, Quý Liên Tích ngồi trong phòng khách một hồi, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Không biết là bởi vì nụ hôn của Đỗ Hàn Yên hay là bởi vì sợ mạo hiểm quá rõ sẽ bị phát hiện, hoặc có lẽ là cả hai!
Quý Liên Tích đỡ trán, tự giễu cười khổ.
Bản tính của Đỗ Hàn Yên là ranh ma quỷ quái, trước đây nàng cũng không thể làm gì được nàng ấy, huống chi bây giờ quan hệ đã thăng hoa? Chao ôi, có vẻ như nàng đã bị Đỗ Hàn Yên thu phục cả đời rồi.
Ngày hôm sau, Thành Viên Viên ghé thăm viện Y Liên vào sáng sớm, làm một chuyến đi đặc biệt để xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Quý Liên Tích rất ngạc nhiên, bởi vì điều này không liên quan gì đến nàng ấy, nhưng nàng ấy cho rằng với tư cách là chủ nhà nên phải chịu trách nhiệm về cuộc cãi vã của hai người họ.
Điều này khiến Quý Liên Tích phải nhìn nhận lại cô nương Thành Viên Viên này không chỉ thông minh mà còn biết cách cư xử, nếu có thể hòa hợp với nhau, nàng ấy không chỉ có thể trở thành một đồng minh tốt mà còn là một bằng hữu tốt.
Chi bằng nhân cơ hội này để tìm hiểu xem nàng ấy muốn thân thiết với phe nào hơn, hay là muốn giữ thái độ trung lập như Hà Vũ!
"Thành Phụng nghi đừng để bụng chuyện này, đây là vấn đề giữa ta và Đỗ Thừa huy." Nàng ra hiệu cho Thành Viên Viên ngồi xuống và bảo Nguyệt nhi pha một bình trà.
"Trà này coi như là lời xin lỗi cho chuyện ngày hôm qua! Ta sẽ bảo bọn họ mang một bộ ấm trà mới tới cho ngươi sau."
"Quý Lương viên không cần khách sáo như vậy, hôm qua thần thiếp làm chủ mà không tiếp đãi chu đáo, khiến cho hai vị nương nương không vui." Thành Viên Viên liếc nhìn, lần này nàng ấy không từ chối món bánh ngọt như trước đó nữa, sau khi nói lời cảm ơn nàng ấy cầm lấy chén trà, không nói một lời đã uống cạn.
Quý Liên Tịch hài lòng mỉm cười, xem ra Thành Viên Viên không phòng bị nàng như lúc đầu nữa, nhưng uống một chén trà cũng không có ý nghĩa gì, nàng vẫn phải quan sát từ từ.
Sau khi uống mấy ngụm trà, Thành Viên Viên tỏ vẻ áy náy hỏi: "Xin hỏi...!ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe xong Quý Liên Tích đương nhiên không thể nói ra sự thật, chỉ sa sầm mặt mày rồi nói: "Thành Phụng nghi là người tài giỏi và thông minh, nên biết rằng có một số chuyện không nên hỏi, nếu không sẽ khó tránh khỏi tự chuốc