Đêm nay là một đêm không an nhàn, Quý Liên Tích vốn đã lo lắng lại nhận được một tin tình báo của Phong nhi.
Lý Nghiên biết điều gì đó.
Ngoài ra Phong nhi còn phát hiện ra rằng Đông nhi, một trong những thị nữ của Đỗ Hàn Yên là tai mắt của Lý Nghiên gài vào, không biết đã làm việc cho Lý Nghiên được bao lâu rồi.
Quý Liên Tích không ngạc nhiên khi Lý Nghiên có thể tiếp xúc với thị nữ của Đỗ Hàn Yên, may thay Đông nhi không phải là thị nữ đi sát bên cạnh Yên nhi, có lẽ thông tin mà nàng ta có bây giờ cũng không quá chi tiết.
Khi Phong nhi báo tin, Quý Liên Tích không hề né tránh Tuyết nhi nên nàng ấy đã vô cùng sợ hãi khi biết về chuyện đó.
Không ngờ thuộc hạ của Lý Nghiên lại ở gần Đỗ nương nương như vậy, may mà chỉ có một số người thân tín biết chuyện tình cảm giữa hai nương nương, nếu không có lẽ thân xác của họ đã cách biệt từ lâu.
Tuyết nhi nhìn khuôn mặt trầm tư của Quý Liên Tích, dường như không có bất kỳ dấu vết hạnh phúc nào trên khuôn mặt thanh tú đó.
Sau khi Quý Liên Tích để Phong nhi lui ra, Nguyệt nhi đã quay lại, nàng ấy đang cảm thấy tràn đầy ngọt ngào cũng nhận thấy bầu không khí có chút trang nghiêm ngay khi bước vào cửa.
Nhìn Tuyết nhi với ánh mắt dò hỏi, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng chỉ cau mày với nàng ấy, khiến nàng ấy bối rối và không rõ về tình hình.
Quý Liên Tích bảo Nguyệt nhi đi đun nước tắm, để Tuyết nhi ở lại bên cạnh mình, sau đó dặn dò nàng ấy: "Hãy đi nói với Đỗ Thừa huy rằng mối quan hệ giữa chúng ta nên chấm dứt rồi."
Tuyết nhi nghe xong trợn tròn mắt, không thể tin vào tai mình.
"Cái, cái gì...?" Tuyết nhi không coi lời nói của Quý Liên Tích là thật, nàng ấy chỉ cảm thấy vì tin tức vừa rồi nên nương nương mới nói như thế: "Người lại muốn diễn kịch sao?" Đây tuyệt đối chỉ là một vở kịch ở trong kế hoạch của nương nương.
Nhưng trong mắt Quý Liên Tích lại có một sự nghiêm túc không hề chứa đựng trò đùa, sự kiên định trong lời nói của nàng khiến Tuyết nhi không thể không tin: "Ta không muốn tiếp tục nữa, thực sự quá mệt mỏi rồi.
Nếu sau này cứ phải đề phòng như thế này thì chi bằng kết thúc ngay bây giờ."
Tuyết nhi cau mày: "Vậy...!vậy còn quan hệ của hai người thì sao?"
Quý Liên Tích im lặng một lúc: "Tình cảm giữa bọn ta chưa sâu sắc, ta chưa thích nàng ấy đến mức cứ phải là nàng ấy."
Tuyết nhi lập tức im lặng, Quý Liên Tích nói tiếp: "Còn nữa, đừng nói với nàng ấy về chuyện Lý Lương đệ, nếu không nàng ấy sẽ không tin những gì ta nói."
Quý Liên Tích có thể nhìn ra Tuyết nhi cũng không tin, vì vậy nàng giải thích: "Có lẽ ngươi cho rằng thứ gọi là tình yêu không thể phá vỡ và không thể lay chuyển..."
Nàng lắc đầu: "Không phải vậy đâu, một điều đơn giản nhỏ thôi cũng có thể khiến tình cảm nồng nàn một thời của ngươi dành cho một người tụt xuống mức đóng băng."
"Nhưng, nhưng...!chuyện này quá đột ngột, sao Đỗ nương nương có thể tiếp nhận chứ?" Mặc dù Tuyết nhi không biết rõ Quý nương nương nói có thật hay không, nhưng nàng ấy biết Đỗ nương nương chắc chắn sẽ không thể tiếp nhận một tin tức đột ngột như vậy.
Quý Liên Tích rũ mắt: "Không cần giải thích nhiều, ngươi cứ nói với nàng ấy rằng ta đã suy nghĩ rất lâu, ta nhận ra rằng tình yêu đồng giới sẽ không có kết quả, nên kết thúc nó sớm nhất có thể."
Tuyết nhi nghe vậy sửng sốt hồi lâu, lẩm bẩm: "Nhưng...!nhưng..." Qua hồi lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Quý Liên Tích cảm thấy khó chịu vì sự chậm trễ của nàng ấy, nàng lại ngước mắt lên với vẻ uy nghiêm hơn: "Ta bảo ngươi đi thì cứ đi, bây giờ ngươi không nghe lời của chủ tử nữa sao?"
Từ khi Đỗ Thừa huy xuất hiện, mối quan hệ giữa chủ tớ ngày càng trở nên giống như bằng hữu, đã lâu lắm rồi Tuyết nhi mới nghe thấy Quý Liên Tích nói những lời nghiêm túc như vậy.
Thế nên Tuyết nhi cũng không dám nhiều lời, nặng nề bước ra khỏi cửa.
Sau đó Nguyệt nhi đến phục vụ Quý Liên Tích đi tắm, trong suốt quá trình Quý Liên Tích không nói lời nào, sau khi ngồi vào bồn tắm thì Nguyệt nhi lui ra ngoài.
Quý Liên Tích ở một mình ngâm nửa khuôn mặt trong nước, khiến nước mắt không thể tách rời khỏi nước nóng.
***
Tuyết nhi đi đi lại lại bên ngoài viện Tích Hàn, cảm thấy dưới chân nặng trĩu, tại sao lần nào nàng cũng làm loại nhiệm vụ này!
Nàng phiền não đến mức đầu óc đau như búa bổ, không dám tưởng tượng khi Đỗ nương nương nghe tin này sẽ có phản ứng như thế nào, nếu kích động ảnh hưởng đến thai khí thì nàng không đền nổi đâu!
Tuyết nhi lại đi đi lại lại một lúc lâu, cảm thấy cứ chần chừ như thế này cũng không phải là cách hay, nếu còn chậm trễ thì có lẽ Đỗ nương nương sẽ đi ngủ mất.
Cuối cùng nàng cũng quyết định giơ tay gõ cửa.
Thời gian chờ đợi cánh cửa mở ra dài như hàng năm trời, Tuyết nhi rất muốn chạy trốn trước khi cánh cửa mở ra.
Cuối cùng, trước khi nàng có thời gian để thực hiện kế hoạch thì cánh cửa đã mở ra với một tiếng cọt kẹt, người đến là Hạ nhi.
Hai người có những suy nghĩ khác nhau, khi nhìn thấy nhau cũng không ai trong số họ lên tiếng trước.
Nhìn nhau hồi lâu, Tuyết nhi nhắm mắt lại muốn thở dài, nhưng còn chưa kịp thở dài xong thì đối phương đã xông tới ôm lấy nàng.
Hạ nhi vô cớ vùi đầu vào cổ của Tuyết nhi, vòng tay ôm chặt lấy eo nàng khiến Tuyết nhi suýt nữa tắt thở.
"Ngươi đang làm gì vậy?!" Tuyết nhi hét lên.
Hạ nhi không trả lời, mặc cho Tuyết nhi vùng vẫy thế nào thì nàng ấy vẫn ôm chặt lấy nàng.
Tuyết nhi không biết dây thần kinh nào của nàng ấy bị chập mạch nữa, nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được cứu tinh, đúng lúc không biết để tay vào đâu định ôm đầu nàng ấy an ủi thì Hạ nhi buông ra và hỏi: "Có chuyện gì không?"
"..." Cứ coi như chuyện vừa rồi không xảy ra à?
Tuyết nhi nghi ngờ nhìn nàng ấy chằm chằm, rồi lại thở dài.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nàng quyết định tạm thời gác lại nghi vấn, dù sao nàng còn có việc quan trọng phải làm, nàng giải thích: "Ta có lời muốn truyền đạt lại cho nương nương của ngươi."
Hạ nhi nghe xong lùi lại để cho nàng vào: "Vào đi."
Tuyết nhi vừa đi vào, Xuân nhi từ bên trong đi ra, thấy lạ nên hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta tới tìm nương nương của các người." Tuyết nhi nói.
Xuân nhi thấy vẻ mặt nàng ấy nặng nề, cảm thấy có gì đó không ổn, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy? Ta vừa hầu hạ nương nương đi ngủ rồi."
Không ngờ lúc này trong phòng truyền ra một giọng nói: "Ta còn chưa ngủ, có chuyện gì sao?" Cùng với tiếng nói là bóng dáng Đỗ nương nương xuất hiện ở trong tầm mắt.
Tuyết nhi nhìn thấy nàng lại càng khó mở miệng, nhưng nàng ấy đành phải tuân theo mệnh lệnh của nương nương nhà mình.
"Ngồi xuống nói chuyện nhé?" Đỗ Hàn Yên muốn bảo nàng ấy ngồi xuống, nàng ấy lại vội vàng xua tay.
"Không cần đâu ạ, nô tỳ chỉ tới truyền tin, nói xong sẽ rời đi."
Tuyết nhi lại chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, cuối cùng nói ra nguyên văn lời nói của Quý Liên Tích giữa nhiều ánh mắt nghi ngờ.
Lời vừa dứt, ba cặp mắt ở đây chăm chú nhìn nàng ấy, giống như kiểu nàng ấy là một loại dị thú hiếm thấy gì đó.
Thời gian như bị đóng băng hồi lâu, Đỗ Hàn Yên chậm rãi hỏi: "Tích nhi nói như vậy sao?"
Tuyết nhi cảnh giác nhìn nàng rồi gật đầu, luôn cảm thấy Đỗ nương nương có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Chẳng lẽ Tích nhi lại có kế