Đỗ Hàn Yên nắm lấy tay nàng và ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt v e khuôn mặt của Quý Liên Tích, nhẹ nhàng cảm nhận làn da mỏng manh của nàng, đưa mắt từ môi đến mắt nàng, hai người hít thở đồng bộ một cách tự nhiên.
Từ từ kéo lại gần nhau hơn, nhắm mắt lại cho đến khi đôi môi chạm nhau.
Quý Liên Tích vòng tay qua eo nàng ấy, cánh tay của Đỗ Hàn Yên leo lên gáy nàng, đôi môi của hai người đóng mở theo nhịp điệu, thưởng thức lẫn nhau một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.
Quý Liên Tích không kìm được nghiêng đầu lại, hôn Đỗ Hàn Yên từ khóe miệng đến cằm, hướng dẫn nàng ấy ngẩng đầu lên, sau đó hôn xuống cổ.
Tiếng thở dồn dập dần dần của Đỗ Hàn Yên cùng với nhịp tim hòa vào nhau, có lẽ đã bị Quý Liên Tích nghe thấy rõ ràng, bởi vì nàng đang hôn ngực nàng ấy qua lớp quần áo.
Đỗ Hàn Yên nhẹ nhàng ôm lấy đầu nàng, khi nàng mở cổ áo mình ra, nàng ấy cảm nhận được làn môi mềm mại của nàng chạm vào da mình.
Cảm giác nóng bỏng đó vừa mềm mại vừa trơn trượt, sau đó nàng ấy mới phát hiện ra không chỉ có môi mà Quý Liên Tích còn vươn lưỡi ra li3m nhẹ nhàng.
Đỗ Hàn Yên nảy ra ý định muốn hôn, kéo cổ áo ra dẫn nàng đến phía trước, giành lại đôi môi bốc lửa như ý muốn.
"Ưm..." Cho dù là ai r3n rỉ trước thì cuối cùng cũng khiến d*c vọng của hai bên càng thêm mãnh liệt.
Trong khoảng thời gian yêu nhau, họ chưa bao giờ có được nhau, lần này Đỗ Hàn Yên có linh cảm sâu sắc rằng mục tiêu đang ở ngay trước mắt.
Nghĩ đến điều này, nàng ấy có vẻ háo hức hơn bao giờ hết, c ởi thắt lưng còn nhanh hơn Quý Liên Tích, cổ áo lỏng lẻo khiến thân hình hoàn mỹ của nàng thấp thoáng trước mắt Đỗ Hàn Yên.
Quý Liên Tích sửng sốt một lúc, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nàng đứng thẳng dậy để áo tuột khỏi vai, từ từ nới lỏng thắt lưng của Đỗ Hàn Yên, luồn tay từ cổ xuống rồi đoạt lấy sự dịu dàng đang chực chờ của nàng ấy.
Nàng cởi bỏ quần áo, cúi đầu ngậm lấy đầu nhọn thẳng đứng khiến người ta run rẩy nhảy múa.
Sau khi li3m xong, nàng chuyển sang phía bên kia và thay vào đó là đặt tay lên nó, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc quanh đỉnh.
Cảm giác tê dại khiến Đỗ Hàn Yên không khỏi ưỡn lưng, như thể nàng ấy không thể chờ đợi yêu cầu Quý Liên Tích cho mình nhiều hơn nữa.
Khi Quý Liên Tích đi qua vùng bụng phẳng lì của nàng ấy, âm thanh của nụ hôn trong không khí càng lúc càng lớn, hai chân nàng ấy không khỏi khẽ run.
Khi nàng ấy cảm nhận được Quý Liên Tích bắt đầu hôn đùi mình và sắp tiếp cận nguồn suối, nàng ấy lại khép chân lại.
Quý Liên Tích ngẩng đầu nhìn lên và thấy Đỗ Hàn Yên ngồi dậy, nghiêng người về phía mình với khuôn mặt đỏ bừng.
"Muội cũng muốn...!nếm thử tỷ." Nói xong, nàng ấy ôm gò má Quý Liên Tích, hôn lên môi nàng, li3m dọc theo cổ nàng.
Đột ngột chuyển từ tấn công sang phòng thủ khiến Quý Liên Tích cảm thấy lúng túng không biết phải làm gì, nàng đã nghiện mà còn ngại ấn vai nàng ấy.
Cho đến khi chiếc lưỡi ấm áp của nàng ấy mang lại sự k1ch thích tương tự cho ngực mình, Quý Liên Tích mới không thể làm gì được.
Không ngờ khi dòng điện tê dại mê người chảy khắp cơ thể, nàng đột nhiên cảm thấy có một sự đụng chạm bất ngờ trên vùng hạ thể cực kỳ nhạy cảm, Quý Liên Tích không kìm được r3n rỉ vì kh0ái cảm tức thì.
"A..."
Nàng vội vàng nắm lấy bàn tay làm loạn đó, Đỗ Hàn Yên không dừng động tác trên miệng, còn giương đôi mắt tinh nghịch nhìn nàng.
Bàn tay bị bắt không giãy giụa cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà chỉ chạm nhẹ vào nguồn suối, điều này khiến Quý Liên Tích cảm thấy ngại ngùng, bởi vì mặc dù nàng vô thức nắm lấy tay nàng ấy, nhưng không muốn nàng ấy rời đi, lại thúc giục nàng ấy tiếp tục di chuyển, khiến mình rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đồng thời, Đỗ Hàn Yên vẫn đang nhẹ nhàng gặm bộ ng ực c**ng cứng của nàng, hành vi hai hướng khiến sự tỉnh táo của nàng nhanh chóng cạn kiệt.
"Yên nhi...!muội hư quá..." Những cảm xúc khác nhau khiến đôi mắt Quý Liên Tích ngấn nước và trông đáng thương.
Có lẽ Đỗ Hàn Yên không ngờ rằng Tích nhi bị ý định xấu xa của mình ép buộc ra lại có lực sát thương phi thường như vậy, nàng ấy ngay lập tức mất đi sự vui đùa và chỉ muốn thỏa mãn nàng.
Vì vậy, nàng ấy bỏ qua sự do dự trên tay và luồn ngón tay vào một cách dễ dàng.
"Ưm a...!" Quý Liên Tích hít sâu một hơi, gắt gao nắm lấy bả vai của nàng ấy, vùi đầu vào cổ của nàng ấy.
"Tích nhi..." Đỗ Hàn Yên thì thầm bên tai nàng: "Muội yêu tỷ..." Nàng ấy chậm rãi di chuyển ngón tay theo lời nói.
"Ta cũng yêu muội..." Quý Liên Tích thở hổn hển, vuốt v e bàn tay phải dưới cơ thể mình.
"A..." Đỗ Hàn Yên ngẩng đầu lên, bụng căng cứng, k1ch thích mãnh liệt khiến nàng ấy dừng động tác.
Trong lúc này, nàng ấy không hề bỏ qua eo của Quý Liên Tích đang vặn vẹo theo phản xạ.
Biết rằng cơ thể đối phương đang khao khát mình không giúp ích gì cho việc tỉnh táo trở lại, cả hai đều từ bỏ suy nghĩ, để cơ thể chịu đựng sự k1ch thích của các giác quan, để tâm trí tràn ngập khao khát người mình yêu.
Không lâu sau, căn phòng trống rỗng lại vang lên tiếng r3n rỉ không thể kiềm chế của cả hai, nghênh đón đỉnh điểm.
Sau đó là khoảng thời gian nghỉ ngơi dễ chịu sau khi đạt đến đỉnh cao.
Gần như kiệt sức, cả hai nằm xuống, nhìn chằm chằm vào nhau trong khi đang phục hồi cơ thể sau cơn cao trào.
Một lúc sau, họ cười nói vui vẻ.
"Ta thật sự không dám tin, sao muội không nói cho ta biết Tiểu Thần cô nương và Công chúa là một đôi." Quý Liên Tích trách móc nói.
"Làm sao muội dám nói nhảm khi muội chưa chắc chắn chứ!" Đỗ Hàn Yên tủi thân.
Quý Liên Tích thở dài, giống như thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may Công chúa điện hạ và Tiểu Thần cô nương là người tốt..."
"Thậm chí còn cho chúng ta một nơi như vậy..." Đỗ Hàn Yên cảm thán: "Ông trời đang chiếu cố chúng ta."
Quý Liên Tích vuốt v e gò má của nàng ấy và xoa nhẹ, xúc động nói: "Yên nhi, ta thật sự là một nữ nhân rất may mắn." Nàng chống khuỷu tay chống người lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy: "Ta bây giờ có chết cũng không hối hận."
Đỗ Hàn Yên cười nói: "Tỷ không được chết sớm hơn muội, tỷ sẽ ở bên cạnh muội đến khi già đi."
Quý Liên Tích nhếch môi cười tiến lại gần, dần dần chìm đắm hơn, giống như nàng sẵn sàng bùng cháy lại [email protected] muốn của mình bất cứ lúc nào.
Đỗ Hàn Yên cũng không phản đối điều này, vẫn nhiệt tình đáp lại nàng.
Quý Liên Tích lại vùi đầu hôn vào cổ nàng ấy, Đỗ Hàn Yên ngẩng đầu lên để nàng có thêm không gian cử động.
Không ngờ Quý Liên Tích đột nhiên dừng lại.
Khi Đỗ Hàn Yên đang cảm thấy kỳ lạ thì nàng ấy nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt, nàng ấy vội vàng nâng đầu Quý Liên Tích lên.
Đúng như dự đoán, nàng ấy nhìn thấy một đôi mắt đẫm lệ.
"Sao tỷ lại khóc?" Đỗ Hàn Yên sửng sốt, cảm xúc nhấp nhô lập tức biến mất, đau lòng ôm lấy nàng.
"Xin lỗi, ta chỉ cảm thấy hạnh phúc quá không chân thực..." Quý Liên Tích để Đỗ Hàn Yên ôm mà không có bất kỳ sự phản kháng nào, nàng cũng ôm nàng ấy thật chặt.
Dù đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng nàng vẫn phải thừa nhận rằng mình đã khiếp sợ như thế nào trong khoảng thời gian ở trong ngục.
Lý trí của nàng hy vọng rằng Đỗ Hàn Yên có thể cắt đứt với mình một cách sạch sẽ nhất có thể, chỉ cần Đỗ Hàn Yên có thể rút lui hoàn toàn, thì tất cả nước bẩn có đổ lên người nàng cũng không sao.
Nhưng mặt khác, nàng rất muốn ôm Đỗ Hàn Yên một lần nữa, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và đôi môi mềm mại của nàng ấy.
Ngay cả sau khi nàng rời cung và gặp Đỗ Hàn Yên, thì tất cả những cảm xúc này vẫn mắc kẹt trong lòng nàng như một căn bệnh ngoan cố, thậm chí cho đến tận bây giờ chúng vẫn chưa được giải phóng.
"Không sao đâu, không sao đâu..." Rất hiếm khi Tích nhi lộ ra dáng vẻ dễ bị tổn thương trước mặt mình, Đỗ Hàn Yên nhẹ nhàng an ủi nàng.
Mặc dù k1ch tình vừa nãy vẫn còn trong cơ thể, nhưng trong tình huống này nàng ấy không có tâm trí để nghĩ về