Long Đại bất ngờ ôm lấy cô, tiến tới môi cô mà hôn xuống.
Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp phản kháng, hai mắt mở to, miệng chỉ phát ra những tiếng ú ớ không rõ.
Đến lúc thức tỉnh thì hai gương mặt đã sát vào nhau, đôi môi không kẻ hở.
Anh hôn cô không mạnh bạo cũng chẳng nhẹ nhàng, cô không thể bật ra âm thanh nào liên tục muốn vùng ra nhưng tay đã bị giữ chặt cứng.
Cô lúc này rất muốn cắn hắn, muốn giết hắn ngay tại đây nhưng lí trí giữ cô lại.
Cô phải nhắm mắt thuận theo nụ hôn của hắn.
Long Đại vẫn tiếp tục nụ hôn của mình cho đến khi cô chẳng thể vùng vẫy nữa, hai chân run run toàn bộ lực trên cơ thể hoàn toàn do Long Đại giữ lấy.
Cho đến khi cô sắp không thở được Long Đại mới luyến tiếc rời xa đôi môi ấm áp.
Thấy cô gái trong lòng mình sắp ngã anh mới hài lòng như đã thuần phục được thứ mình muốn, tay ôm chặt eo tay khác vuốt nhẹ đôi môi đã lem son của cô đầy lưu luyến.
-Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi.
"Chát"
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt điển trai của Long Đại, mắt cô rưng rưng, hai tay hất mạnh ra khỏi bàn tay của Long Đại.
-Ngày hôm nay tôi thật sự có cái nhìn khác về anh đấy Long Đại, ra là cũng giống như những tên đàn ông thô lỗ ngoài kia.
Nói xong cô bước đi vội vã, nước mắt tuôn rơi nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ đó.
Long Đại không có ý định nắm cô lại, tiếng giày cao gót ngày càng xa dần.
Long Đại lúc này mời đưa tay sờ nhẹ má mình xong lại nhìn theo một hướng khác.
Đã không còn ai ở đó, anh khẽ bật cười.
Long Đại bước ra xe trước cái nhìn khác lạ của Mã Phi.
Mã Phi im lặng mở cửa xe cho anh sau đó ngồi lên vị trí ghế phụ để tài xế lái đi.
-Thấy rồi.
Xe rời đi một đoạn Long Đại đột nhiên cất tiếng.
-Thuộc hạ không thấy gì cả.
Mã Phi cất giọng ngập ngừng.
- Cô ta không thích cậu.
-Người phụ nữ Long Đại đã để mắt tôi không dám có ý đồ gì khác.
Hiểu được câu nói đánh dấu chủ quyền của Long Đại, Mã Phi cúi đầu lên tiếng.
Ai có thể hiểu được tâm trạng anh đang tệ đến mức nào.
Lúc anh tới đã thấy Long Đại kéo tay cô mà cưỡng hôn cũng thấy cô vùng vẫy uất ức thế nào nhưng thân phận của anh nào có thể bước tới mà kéo cô ra khỏi Long Đại, Mã Phi nhìn xa xăm với cảm xúc hỗn loạn, anh cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn, đến cả người mình thích cũng chẳng thể bảo vệ.
Thế nhưng anh theo Long Đại đã bao năm anh cũng hiểu rõ đã là người mà Long Đại nhắm tới, lí trí càng không cho phép anh có tơ tưởng tới.
Dù người đó anh đã thích trước nhưng nếu Long Đại thích anh cũng sẽ không có ý kiến.
Một thuộc hạ trung thành không được để nữ nhân ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của mình.
-Tốt, rất tốt.
Long Đại gật đầu hài lòng, mắt nhìn Mã Phi rồi lại nhìn ra cửa xe đầy suy nghĩ.
-Mai Hân, Hân.
Tiếng Tố Châu vang lên khiến cô hoàn hồn.
-Em sao thế, từ lúc ra xe tới giờ cứ thất thần.
Tố Châu ngồi cạnh cô đầy lo lắng.
-Em không sao, chỉ là hơi mệt một chút.
Cô xoay mặt ra