- Anh rất nhớ em.
Xung quanh có rất nhiều đàn em nhưng Long Đại không hề ngại ngùng lại rất tự nhiên nói ra những lời đó khiến cô đỏ mặt vội chôn mặt lên ngực anh mỉm cười.
- Ở đây nhiều người lắm đó.
Tiếng cô nho nhỏ vang lên trong ngực anh khiến anh khẽ khẽ cong môi, nét mặt vô cùng tốt.
- Đừng ngại, họ đều là người của anh, tương lai cũng sẽ là người của em.
Long Đại nhẹ buông cô ra, tay xoa xoa đỉnh đầu cô.
- Phu nhân!
Tiếng đồng thanh của hết thảy đàn em Long Đại phát lên khiến cô giật mình mở to mắt.
Họ đều đồng loạt cúi đầu cung kính trước cô.
Nhìn mọi thứ có phần khoa trương cô chợt ngẩng đầu lên, khẽ nhích người thoát khỏi vòng tay của Long Đại, đứng thẳng người lại một cách nghiêm chỉnh rồi nở nụ cười gượng gạo với họ, hai má lại càng đỏ bừng lên.
- Phu nhân?
Cô nhích lại sát Long Đại nhỏ giọng hết mức hỏi.
- Để bọn họ gọi trước cho quen.
Nụ cười trên môi Long Đại càng ngày càng sâu đầy vẻ cưng chiều, anh đưa tay ôm lấy eo cô kéo cô lại vào lòng mình rồi nói nhỏ vào tai cô.
- Quen gì chứ? Phu nhân? Nghe trịnh trọng quá, chúng ta còn chưa kết hôn mà.
Cô nghiến răng hạ giọng như lo sợ những người xung quanh đó nghe được, khuôn mặt vẫn chôn vào vòm ng.ực to lớn.
- Sẽ sớm thôi.
Thanh âm của Long Đại chợt lớn bất thường khiến cô mở to mắt nhìn, sạu lại không dám ngẩng mặt lên nữa.
- Em...sao lại ngày càng dễ xấu hổ thế?
Long Đại cười thành tiến, tuy vẫn có chừng mực nhưng đang ở trong lòng anh cô vẫn cảm nhận được anh đang cười vui vẻ đến mức hai vai run lên.
- Anh...đừng nói nữa.
Cô muốn đưa tay ra bịt miệng anh lại nhưng khóe mắt vẫn thấy được những đôi mắt lạnh băng vẫn đang nhìn mình, cô đành hạ tay xuống nắm hờ lại.
- Xoay người lại.
Đột nhiên tiếng nói uy nghiêm chợt phát lên khiến không khí vốn đã không được bình thượng lại thêm bất thường.
Mai Hân nghe lệnh của anh, chợt ngẩng đầu lên liền đã thấy những người có mặt ở đó đều đã xoay mặt lại đưa lưng về phía cô và Long Đại.
- Anh làm gì thế?
Cô ngơ ngác nhìn hành động kì lạ của Long Đại.
Sau khi đã uy nghiêm ra lệnh, Long Đại liền quay trở lại bộ dạng dịu dàng ánh mắt thâm tình nhìn cô khẽ cười.
- Được rồi đó, bây giờ em có thể nói cho anh biết rằng tại sao...
- Anh...
Như biết Long Đại muốn hỏi lại câu hỏi đó cô vội vàng đưa tay chặn miệng anh lại ngăn những lời nói tiếp theo.
Bàn tay mềm mại đặt ngay lên đôi môi khiến Long Đại khẽ nuốt nước bọt, yết hầu theo đó mà lên xuống, đôi mặt nhìn cô hiện lên ý cười.
Cảm nhận được hơi thở ấm nỏng nơi lòng bàn tay cô mới nhận ra hành động ám muội của mình nơi đông người vội vàng muốn rụt tay lại.
Thế nhưng bàn tay đã bị Long Đại bắt được, anh rất nhanh đã đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng khiến cô sững sờ.
- Chẳng phải lúc trước em rất to gan trêu đùa anh sao.
Long Đại nắm tay cô hạ xuống khỏi tầm mắt rồi cúi đầu xuống gần cô khẽ nói.
- Lúc đó...!lúc đó, bản tính muốn chinh phục nổi dậy thôi, em đâu có ngờ được giờ mình lại ở bên anh đâu.
Cô phụng phịu nói, ánh mắt nhìn Long Đại có chút trốn tránh.
Nhớ lại những hành động đầy " tâm cơ" đó của mình, như lần ở vùng An Sơn khi cả hai bị rơi xuống dốc, hay lần cô giả vờ say để Long Đại đưa mình về nhà rồi rất nhiều hành động to gan lớn mật khác nữa.
Đến bây giờ cô vẫn không biết trong mắt Long Đại lúc đó đã nghĩ mình là loại người gì, lại đến bây giờ anh vẫn để tâm đến những hành động đó khiến cô có chút hoảng.
- Em hối hận?
Nụ cười trên môi Long Đại hạ xuống một cách bất thường, chân mau cau lại.
- Không có, không hối hận.
Cô giương mắt nhìn anh như muốn chứng tỏ lời mình là thật lòng.
- Em lúc đó...làm rất tốt.
Nói rồi Long Đại cố gắng nhịn cười ôm eo cô xoay người đi đến phía xe.
Cô lúc này ngơ ngác chưa kịp hiểu lời anh nói.
Làm rất tốt? Làm tốt cái gì chứ? Lẽ nào là trêu đùa anh rất tốt?
Lúc này mắt cô vẫn chưa kịp định hình đã bị Long Đại ôm đến cửa xe.
Ánh mắt cô liền theo đó mà chạm vào thân ảnh của Mã Phi đang đứng ở cạnh chiếc xe.
Anh vẫn đứng xoay người lại theo lệnh của Long Đại lúc nãy.
Thật ra lúc nãy khi Long Đại xuống xe đi