Long Đai nhìn cô, trong lòng đầy đau đớn.
Một lát nữa khi cô tỉnh dậy, cô sẽ nhìn anh với ánh mắt gì? Ghét bỏ? Khinh thường? Sợ hãi? Anh thật sự không biết bản thân sẽ đối diện với cô như thế nào.
Anh ước rằng bản thân lúc đó có thể nhanh một chút bị chặt mắt cô lại.
Nhưng...! tai thì sao, cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của súng, cả mũi nữa cô vẫn có thể ngửi được mùi tanh của máu.
Cho dù cô có không nhìn thấy cũng sẽ nghe được, ngửi được, hiểu được.
Cũng giống như việc cô không hỏi đến công việc của anh, anh dùng vẻ ngoài đẹp đẽ để che đậy tội ác của mình, dùng sự dịu dàng cùng sự ôn nhu mà yêu cô để che đậy đi sự lạnh lùng,tàn nhẫn của mình trước đây.
Cô không thấy, nhưng cô vẫn hiểu, cô vẫn nghe.
Cho dù có dùng thứ gì che đậy cho tội ác của mình thì cũng sẽ vẫn bị chút ánh sáng ít ỏi đâu đó chiếu vào khiến cho anh trong một giây phút nào đó vẫn bị vạch trần mọi thứ trước cô.
Mai Hân tỉnh lại lúc xế chiều.
Vừa mở mắt ra cô đã thấy khuôn mặt Long Đại đang chăm chú nhìn mình.
Hình ảnh rùng rợn sáng nay lập tức hiện về trong đầu óc khiến cô choáng váng.
- Em tỉnh rồi, có thấy không khỏe chỗ nào không?
Long Đại vội vàng hỏi, gương mặt hiện lên sự lo lắng.
Bàn tay anh đột nhiên run rẩy khi thấy ánh mắt cô đang nhìn mình khiến hai tay định ôm lấy cô bỗng dừng lại ở không trung, biểu cảm trên gương mặt liền trở nên gượng gạo.
- Em không sao.
Mai Hân cố gắng ổng định lại cảm xúc để bản thân không nhớ đến hình ảnh máu me ấy nữa, nhỏ giọng đáp sau đó chủ động ôm lấy Long Đại.
Quả thật cô rất sợ hãi lẫn ghê tởm bàn tay đang chạm vào mình nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô thể hiện điều đó ra ngoài.
- Chuyện sáng nay...
- Em không thấy gì cả, cũng không nhớ gì nữa, anh...đừng nhắc tới.
Không để Long Đại nói hết câu cô vội ngắt lời, cằm tựa lên vai anh, ánh mắt nhìn ra phía xa vô định.
- Được, chúng ta không nhắc tới nó.
Long đại đưa tay vuốt tóc cô, khẽ thở dài.
Thấy cô càng hiểu chuyện anh lại càng thấy hổ thẹn với bản thân.
- Cố gắng, đợi anh thêm một chút nữa.
Long Đại đột ngột lên tiếng trong sự im lặng của cả hai.
- Được, em đợi anh.
Mai Hân nhỏ giọng đáp lại, gương mặt không hiện lên tí cảm xúc nào.
Chuyện sáng nay đối với cô như một cú sốc lớn, khiến cô bỗng nhớ lại hình ảnh Tuấn Phong ằm trong nhà xác lạnh lẽo năm xưa.
Có phải khi Mã Phi nổ súng bắng anh, Tuấn Phong cũng nằm trên vũng máu như thế hay không? Cô thật không dám nghĩ tới, càng nghĩ tới cô càng cảm thấy lợm giọng, càng sợ hãi lẫn ghét bỏ đám người vô nhấn tính này.
Họ xem mạng người như cỏ rác, muốn giết là giết, muốn chém là chém.
Đối với họ mạng của con người thật rẻ rúng, họ sẵn sàng lên nòng súng với một người đã từng là anh em trong tổ chức, dù có từng thân thiết đến đâu chỉ cần một sai lầm liền hóa kẻ thù không đội trời chung.
Những người họ nhẫn tâm giết hại chưa chắc đã có một nơi yên nghĩ, đám người của Long Đại sẽ vứt bỏ những cái xác đó ở đâu? Trên rừng, dưới biển, làm mồi cho cá sấu?cá mập? Trong