Gương mặt kia của anh vẫn đẹp trai ngời ngời, chỉ là chiếc áo đang mặc trên người khiến anh đang từ hoàng tử băng giá được sinh viên nữ toàn trường ái mộ trở thành con trai trưởng thôn người trong mộng của các cô gái ở trại nuôi gà… Dù mặt mũi đẹp trai đến mấy, cũng chẳng thể nhịn được muốn chửi rủa chiếc áo ấy…Lục Tuân nhìn mình trong gương, không nói tiếng nào, sắc mặt cứ như mây đen che đầy trời.
Mà dường như khi anh mặc chiếc áo đó đi ra, những người trong tiệm lưu niệm, thậm chí ngay cả ông chủ và nhân viên, cũng không nhịn được nhìn về phía anh, phần lớn mọi người đều lịch sự chỉ cười mỉm, có mấy kẻ thiếu tinh tế thì bật cười thành tiếng.
Tiền Duy cố nhịn , mở to mắt nói lời bịa đặt : “Lục Tuân ơi, anh đúng là đẹp từ trong trứng nước, kỳ thực anh có mặc gì đi nữa cũng là hạc giữa bầy gà, quả là luôn hấp dẫn ánh nhìn của người khác … Mọi người cứ nhìn anh nãy giờ, chủ yếu là vì anh quá ưu tú, trong xã hội hiện đại này, người thành công luôn trở thành tiêu điểm trong đám đông, luôn luôn phải hứng chịu ánh nhìn từ người khác …”Anh nhìn cô một cái rồi đột nhiên cười khẩy: “Cô nói đúng lắm.
”Tiền Duy còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy Lục Tuân tiếp tục nói: “Ông chủ, bán cho tôi thêm cái nữa, là cái đó đó, đưa cho cô ấy mặc.
”Tiền Duy: ?Lục Tuân cúi đầu nhìn Tiền Duy cười một tiếng: “Cô ăn nói lưu loát