Edit: Ngày Mai Nắng LênBeta: LoBe* * *Tiền Duy bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức, cô cảm thấy toàn thân có chút đau nhức, mơ màng cầm điện thoại, ngón tay theo bản năng vuốt vuốt màn hình nhận điện thoại, vuốt cả nửa ngày mới phát hiện cầm trong tay lại là chiếc điện thoại cũ đã qua sửa chữa, là loại lưu hành rất phổ biến của mười năm trước.
Nếu như lúc này mà cô còn cho rằng mình đang nằm mơ, thì cái âm thanh quang quác của Tiền Xuyên truyền đến từ di động ngay sau đó làm cho Tiền Duy lập tức tỉnh táo một nửa."Tiền Xuyên? Khi nào thì em về nước?""Tiền Duy, đầu chị toàn óc bã đậu hả? Về nước cái gì mà về nước? Hiện tại em đang ở kí túc xá nam tòa số hai khu đông, chị tới đây nhanh đi."Tòa hai ký túc xá nam khu đông? Tiền Duy bối rối nghĩ cả nửa ngày, lại nhìn bốn phía xung quanh một chút, nói hoàn toàn xa lạ cũng không đúng, nơi đây rất hiển nhiên là một phòng kí túc xá nữ, trong phòng có hai kệ trên dưới tất cả tạo thành bốn cái giường, một bên khác đặt bốn cái bàn học nhỏ.
Tiền Duy lại nhìn thêm lần nữa, càng nhìn càng thấy quen thuộc, càng nhìn mồ hôi lạnh trên người cũng rớt xuống càng nhiều.Đây, đây chính xác là kí túc xá đại học của mình mà! Cô dùng sức nhéo mình một cái, đau.
Đau quá đi mất! Tiền Duy ngửa đầu nhìn tờ lịch treo trên vách tường, ngày 12 tháng 9 năm 2009.
Đúng là năm 19 tuổi ấy của cô rồi.Xem ra mình tẻo thật rồi! Tiền Duy vô cùng đau lòng mà nghĩ, sớm biết cái miếu nhỏ hôm qua linh như thế, cô đây đã không thuận miệng ước quay lại tuổi 19 rồi, cho dù không cầu được "cho tôi thêm năm trăm nguyện vọng", thì ít nhất cũng ước cái nguyện vọng lớn lao một tý trong cả ngàn vạn cái nguyện vọng chứ! Huống chi tẻo thì tẻo đi, có nhất định phải chết tức tưởi trong một cái hố đang thi công như thế không, tốt xấu gì cũng cho cô chết oai phong tráng lệ một chút chứ, ít nhất thì cũng là hi sinh vì xông pha làm việc nghĩa! Dù có chết cũng được truyền hình ca ngợi gọi là "Anh hùng thành thị" chứ.."Tiền Duy! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, lần sau trước khi đi ngủ nhớ để điện thoại ở chế độ im lặng!"Lúc Tiền Duy rời giường, giường phía trên truyền đến âm thanh oán hận của Lưu Thi Vận, Tiền Duy thậm chí còn có thể nghe được tiếng cô ấy lầm bầm trở mình làm ván giường kêu lên cọt kẹt.Tiểu Duy tinh thần A Q thầm nghĩ, được rồi, nếu đã trót trọng sinh, thôi thì lên tinh thần chiến đấu tuổi 19 lần nữa vậy! Dù sao thì sống lại so với tẻo vẫn tốt hơn vạn phần!Ngày 12 tháng 9 năm 2009, cái ngày này hiện lên từng chút từng chút một rồi trở nên thật rõ ràng trong đầu Tiền Duy, một buổi sáng bình thường như cái buổi sáng của tuổi mười chín ấy, tối hôm trước ngủ quên không tắt âm điện thoại, giấc ngủ liền bị Tiền Xuyên phá vỡ.Khoan đã nào! Điện thoại của Tiền Xuyên! Tòa hai kí túc xá nam khu đông!Từng chút từng chút manh mối dần dần hiện lên rõ