Edit: Nhật DiễmBeta: LoBe* * *Lục Tuân nói xong, thản nhiên đưa tay lên lau vết máu dính trên khóe miệng.
Nhìn thoáng qua Tiền Duy, sau đó ôm chậu xương rồng kia rời đi.Phong ba bão táp đã qua, những người vây quanh xem náo nhiệt dần dần tản ra, Tiền Duy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại đang là giờ cơm trưa, cô cũng có chút đói bụng, liền xoay người đi về phía nhà ăn."Tiền Duy!" Lúc này Tiền Xuyên mới phản ứng lại, cậu nhanh chóng đuổi theo Tiền Duy với thái độ kịch liệt.Đuổi theo Tiền Duy đến bàn ăn, cậu chất vấn, "Nói mau, có phải chị cũng thích cái tên tiểu bạch kiểm Lục Tuân kia không?"Tiền Duy đang ăn sườn xào chua ngọt, nghe vậy thì trợn mắt: "Em thật sự không biết là mình đã may mắn thoát khỏi một tình huống xấu hổ à.""Cái gì mà xấu hổ? Chẳng lẽ chị cảm thấy em đánh không lại tên tiểu bạch kiểm Lục Tuân?""Đúng là đánh không lại." Tiền Duy khinh thường nói, "Em đừng cảm thấy mình học thể thao thì sẽ khỏe hơn người khác, nhìn bề ngoài Lục Tuân gầy gò ốm yếu, sao em biết được bên trong người ta có cơ bắp hay không?"Đời trước, Tiền Xuyên khiêu khích Lục Tuân, kết quả không chỉ đánh không lại mà còn bị Lục Tuân phản công thành cái đầu heo.
Đừng bị vẻ ngoài nhã nhặn, trầm ổn của anh chàng Lục Tuân này lừa, trong lòng tên này nham hiểm như than, đánh người thì chuyên gia đánh vào mặt, hoặc chọn những nơi không nguy hiểm đến tính mạng mà xuống tay.
Căn bản khác nhau một trời một vực với Tiền Xuyên không tính toán gì mà đánh loạn xạ.Tiền Xuyên bị đánh tới mức gương mặt có đủ màu sắc như cái cầu vòng, phải đợi đến một tháng sau mới dám ra cửa gặp người khác.
Từ đó mà có mối thù không đội trời chung với Lục Tuân."Chị thấy rồi?" Tiền Xuyên giận dữ rống lên."Chị không thấy thì không thể nói sao?""Chị quả nhiên có ý với tên tiểu bạch kiểm kia." Tiền Xuyên cười nham nhở, "Bảo sao em thấy thái độ nịnh nọt khác thường hôm nay của chị đối với Lục Tuân, thì ra là do chị thích tên đó.
Cái gì mà tấm gương để học tập? Em ở cùng chị mười chín năm, có lúc nào thấy chị nghiêm túc học tập đâu.
Đi học thì đi muộn, đến cả việc dậy sớm cũng không làm được, tự nhiên lại có thần tượng trong việc học tập?""Cái tư tưởng của em đừng có xấu xa như vậy được không? Lục Tuân căn bản không phải là hình mẫu lí tưởng của chị được chưa?"Tiền Duy dừng đũa, trong đầu hiện ra dáng vẻ văn nhã bại hoại lúc 28 tuổi của cầm thú Lục Tuân, "Chị thích những người đàn ông bình thường, thuần khiết, không phô trương, thật sự không chịu được những người yêu diễm tiện-hóa* như Lục Tuân đâu."*Yêu diễm tiện-hóa: Lòe loẹt, đê tiện và rẻ tiền"Yêu diễm tiện - hóa?" Đối với từ ngữ đến từ tương lai này Tiền Xuyên vẫn còn xa lạ, "Tuy rằng em không thích tên đó, nhưng cũng không thể bôi nhọ người ta mà không có lí do, lúc nào thì Lục Tuân thành người đê tiện rẻ tiền? Tên đó mặc đồ thoải mái sang trọng, từ đầu đến chân đều sáng sủa, mặc dù em là con trai nhưng cũng không thể không thừa nhận tên đó rất hoàn hảo..""Em thì biết cái gì." Tiền Duy gõ gõ bàn ăn, "Con người Lục Tuân chính là loại ong bướm từ trong xương cốt, người ngoài rất dễ bị vẻ đẹp của cậu ta lừa.
Em có thấy chưa gì mà cậu ta đã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi rồi không, tuy rằng bây giờ chỉ là một thiếu niên đơn thuần, nhưng qua vài năm nữa cậu ta sẽ dần dần lộ ra bản chất ong bướm từ trong xương cốt của mình.""Khụ khụ khụ khụ khụ.""Em khụ cái gì mà khụ? Chưa ăn gì mà cũng có thể nghẹn thành như vậy? Còn mắt bị sao thế? Chớp nhanh là do bị chuột rút hả?" Tiền Duy nhìn Tiền Xuyên đột nhiên ho lớn rồi chớp