Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
[Nguyên Phương]
’
Chương 25
Khoa cấp cứu của bệnh viện quả nhiên hiệu suất làm việc khá cao, một lát đã đến lượt Tiền Duy, Lục Tuân đi vào cùng cô .
“Em bị bệnh mề đay, nếu như trước đó chưa từng bị hoặc trong nhà cũng không có ai từng bị căn bệnh này thì nguyên nhân gây bệnh chủ yếu là do dị ứng khi ăn món gì đó, cũng có thể do gần đây em nghỉ ngơi không tốt nên hệ miễn dịch có vấn đề, chị sẽ kê cho em vài ngày thuốc, có thêm thuốc bôi ngoài da nữa, nếu bôi thuốc mà vẫn thấy ngứa thì uống thêm vài ngày thuốc.” Nữ bác sĩ có vẻ rất kiên nhẫn, cô vừa nói xong liền đưa mắt nhìn Lục Tuân, “Bệnh mề đay này nhất định phải bôi thuốc đúng giờ, cố gắng không được gãi nhiều, cậu phải chú ý tới bạn gái cậu, nếu không da con gái mà mọc nhiều mảng đỏ như thế nhìn ghê lắm.”
“Được, cám ơn bác sĩ, nguyên nhân có thể do dị ứng khi ăn món gì đó, có cần làm xét nghiệm tìm ra nguyên nhân không?”
“Nếu như nửa tháng nữa mà bệnh không đỡ thì em đưa bạn gái quay lại bệnh viện xét nghiệm, lúc ấy chứng tỏ em ấy có bệnh mề đay mãn tính rồi, chúng ta cần thực hiện xét nghiệm kiểm tra tế bào dị ứng, giờ thì chưa đến mức phải làm xét nghiệm.”
Lục Tuân khẽ gật đầu, nhìn Tiền Duy: “Vậy tôi đi trước xếp hàng mua thuốc.”
Nữ bác sĩ nhìn theo bóng lưng Lục Tuân rời đi rồi khẽ cười, cô trả sổ khám bệnh cho Tiền Duy: “Bạn trai em vừa đẹp trai lại cẩn thận, nửa đêm rồi còn sẵn sàng đưa em tới bệnh viện khám thế này, mà còn là người thân bệnh nhân duy nhất trong đây ngồi chờ cùng em mà chẳng hề mở điện thoại lấy một lần, con trai như thế em nên trân trọng.”
Tiền Duy hơi xấu hổ: “Thực ra cậu ấy không phải bạn trai em mà là bạn học.”
Nữ bác sĩ trẻ nở nụ cười tươi: “Vậy thì cậu ấy thích em lắm đấy.”
Tiền Duy còn đang định giải thích, nữ bác sĩ kia đã gọi tên người bệnh tiếp theo, lúc cô đi ra còn tinh nghịch nắm tay cổ vũ Tiền Duy: “Cố lên! Mau chóng nắm bắt cơ hội! Đừng bỏ lỡ!”
Câu đùa vui của nữ bác sĩ Tiền Duy cũng chẳng mấy bận tâm, Lục Tuân thích một nữ sinh hoàn mỹ về mọi mặt như Mạc Tử Tấm, cái người mà mắt còn cao hơn cả đầu thì sao cô có thể lọt vào mắt anh được, vừa nãy đầu óc có vấn đề cũng đã hỏi anh chuyện đó thì anh phủ nhận ngay, vì thế tốt nhất không nên tự mình đa tình, nhưng cũng vì cảm thấy Lục Tuân tuyệt đối không thích mình, cho nên dù có một vài chuyện hơi lúng túng, Tiền Duy cũng có thể thoải mái ở cạnh anh.
Lúc lên xe đi về thì trời đã gần sáng , Tiền Duy nhìn qua Lục Tuân ngồi cạnh cô mặt chẳng biến sắc. Lúc này gương mặt anh nhuộm một lớp ánh sáng màu nhạt, vì thế khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên dịu dàng và gần gũi hơn hẳn. Tiền Duy vô cùng cảm kích anh vì hơn nửa đêm đã không ngại cùng cô tới bệnh viện, cô cứ ngắm Lục Tuân như thế, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp anh theo đuổi Mạc Tử Tâm, nhất định không để Lục Tuân ba mươi tuổi rồi mà còn độc thân một mình, hơn nữa anh thích trẻ con như thế, nhất định phải giúp anh kết hôn sinh con sớm để cảm nhận được sự ấm áp của gia đình chứ không phải trở thành một người chỉ biết tới công việc. Tiền Duy, cố gắng lên!
“Lục Tuân, cậu biết không, để bày tỏ lòng biết ơn vì cậu đêm hôm khuya khoắt còn cùng tôi tới bệnh viện, tôi đã quyết định sẽ làm một chuyện báo đáp cậu, gần đây cậu có nguyện vọng gì không? Chỉ cần là hợp lý hợp pháp, tôi nhất định sẽ cố gắng thực hiện cho cậu.”
“Có.” Vượt ngoài dự đoán của Tiền Duy, lần này Lục Tuân không bơ cô nữa mà đáp lời ngay.
“Là chuyện gì vậy?”
“Chỗ ngồi trên thư viện đó, làm phiền cậu đừng để Mạc Tử Tâm qua đó ngồi nữa .”
Tiền Duy hơi kinh ngạc: “Sao thế? Cậu đến thư viện chẳng lẽ không phải vì muốn gặp Mạc Tử Tâm à? Thế nên tôi mới cố ý để hai người ngồi cạnh nhau, cậu cũng biết muốn tìm một bàn chỉ có hai người ngồi mà còn yên tĩnh trên thư viện khó thế nào mà.”
Lục Tuân lạnh lùng lườm Tiền Duy một cái: “Ai nói với cậu tôi tới thư viện là muốn gặp Mạc Tử Tâm ?”
“Chẳng phải cậu nói trước giờ cậu không biết lên thư viện học hành là gì à? Không phải muốn gặp Mạc Tử Tâm, vậy cậu lên thư viện làm gì?”
“Ngủ.”
“Hở? ? ?”
Lục Tuân nhíu mày: “Gần đây ký túc xá quá nóng, mấy người bạn cùng phòng thích đánh bài nên hơi ồn ào, lên thư viện có điều hòa lại rất yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ trưa.”
“…”
“Cho nên, tôi không hi vọng có người khác tới quấy rầy giấc ngủ trưa của mình.”
“Cậu ngủ thì cứ ngủ thôi, Mạc Tử Tâm tới tự học lúc nào cũng rất yên tĩnh, sao lại quấy rầy đến cậu được?” Tiền Duy khuyên lơn, “Cậu cũng đừng nghĩ là nằm ngủ trước mặt Mạc Tử Tâm thì không tiện, cứ coi như cậu đang ngủ thì cũng là xuất hiện trong tầm mắt cô ấy, tạo cho cô ấy cảm giác cậu đang bên cạnh, hơn nữa đôi khi hai người yên tĩnh ngồi bên nhau trong thư viện cũng có thể tạo nên những cảm xúc mập mờ nào đó .”
“Mùi nước hoa trên người cậu ta nồng quá, tôi ngủ không ngon.”
“…”
Giờ khắc này trong lòng Tiền Duy thầm thán phục Lục Tuân sát đất, Lục Tuân ơi Lục Tuân, bảo sao ba mươi tuổi mà cậu cũng chẳng theo đuổi được Mạc Tử Tâm quả là không oan mà, cái này đúng là tự làm tự chịu mà.
***
Khi Tiền Duy và Lục Tuân quay về nhà trên cây thì Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận đều đang nằm ngáy o o.
“Nhớ bôi thuốc đúng giờ.” Lục Tuân đưa lại túi thuốc mà anh cầm nãy giờ cho Tiền Duy, sau đó mở cửa phòng đi vào, cô cũng rón rén mà lên lầu, tranh thủ thời gian thoa thuốc một lượt, sau đó nằm xuống giường ngủ bù.
Nhưng ngủ cũng chẳng được bao lâu thì đã đến giờ phải dậy đi chơi rồi.
“Trong rừng cây có rất nhiều trò mà tao muốn chơi!”Mới sáng sớm Lưu Thi Vận đã cầm bản đồ trò chơi mà nghiên cứu, “Cưỡi ngựa, xe lửa mấy trò này nghe hoang dã thật đấy, leo núi, nhảy cầu, mấy trò này cũng thách thức phết, có cả mấy trò chơi dưới nước nữa này, còn có chèo bè trúc khá phiêu lưu, trò nào tao cũng muốn chơi thì phải làm sao!”
Đối lập với Lưu Thi Vận đang vô cùng hào hứng thì Tiền Duy trông uể oải hơn nhiều, sau khi bôi thuốc căn bệnh mề đay đã khá hơn bảy tám phần, nhưng cơn thiếu ngủ trầm trọng khiến cô chẳng hứng thú với bất cứ trò chơi nào.
“Vậy chúng ta tới bên sông chơi chèo thuyền trước đi ! Trò chơi này được đề cử khá nhiều, ai chơi cũng nói là rất kích thích.”
Không giống như ở công viên giải trí hôm qua, hôm nay mọi người sẽ cùng nhau chơi những trò trong khu rừng này, Tiền Duy không có ý kiến gì, đi theo mọi người chuẩn bị cho cuộc hành trình.
Trên đường đi Tiền Xuyên đầy hào hứng kể cho Mạc Tử Tâm nghe về những câu chuyện cười và những tin đồn thú vị, chọc cho người đẹp cười liên tục.
“Đúng rồi, nói đến chuyện cười, đêm hôm qua tôi còn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, tôi mơ thấy nửa đêm Tiền Duy tới phòng tôi gõ cửa, bà ấy còn
Lục Tuân lộ vẻ rất bình tĩnh, giọng điệu vẫn lơ đãng như ngày thường: “Tôi đi đâu cậu cứ hỏi Tiền Duy là biết, chẳng phải tôi phối hợp với cậu ta đi càn quét tệ nạn sao?”
Ban đầu Tiền Duy hơi khẩn trương, mặc dù cô và anh cũng không làm gì cả, nhưng dù sao cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắt cùng nhau ra ngoài quả thực rất khả nghi, Tiền Duy rất sợ Mạc Tử Tâm sẽ hiểu nhầm linh tinh nên trong lòng buồn bực, tên nhóc Lục Tuân này, không biết gì là lời nói dối có ý tốt sao? Cứ phải ăn ngay nói thật thế à?
Nhưng cô không ngờ Tiền Xuyên lại cười ha ha trả lời Lục Tuân: “Tôi cũng chỉ đùa một chút thôi mà, hơn nửa đêm sao cậu lại ra ngoài cùng Tiền Duy được, không phải tôi đả kích Tiền Duy đâu, nhưng bà ấy chưa đủ quyến rũ để kéo một người đàn ông đang ngủ say ra ngoài cùng bả vào ban đêm.” Tiền Xuyên nói xong, quay ra cười vô sỉ với cô, “Không biết đến bao giờ Tiền Duy nhà chúng tôi mới tìm được bạn trai rồi sau đó buông tha cho tôi đây.” Anh nói cứ như cả đời này cô sẽ chẳng tìm được bạn trai vậy.
Tiền Duy giận dữ, nếu không phải vì ngại Mạc Tử Tâm đang ở đây, cô hận không thể thể hiện bản thân ngay lúc này, bà trẻ nhà cậu không chỉ đêm hôm khuya khoắt kéo Lục Tuân khỏi chiếc giường, còn kéo người ta cùng tới bệnh viện nữa kìa! Nói cho cậu biết! Đây chính là sự quyến rũ chết người của chị cậu!
“Nào nào, mọi người mặc hết áo phao vào, chúng ta sẽ bơm áo phao trước khi lên thuyền nhé.”
May mà phần lớn mọi người đều đã tới điểm xuất phát của trò chèo thuyền trôi sông, Tiền Duy cùng mọi người chia nhau những chiếc áo phao, mọi người lần lượt lên hai thuyền, rồi cả đoàn xuất phát trong tiếng nói cười không ngớt.
Tiền Duy, Tiền Xuyên, Lưu Thi Vận, Mạc Tử Tâm và cả Lục Tuân tất nhiên sẽ chung một thuyền, con thuyền chòng chành mang theo một đoàn bắt đầu người xuất phát. Đây không hổ là một trong những trò được yêu thích của khu nghỉ dưỡng này, trôi theo dòng sông là những khung cảnh rất đáng giá để khám phá, thảm thực vật màu xanh lá bao trùm khắp bốn phía, cây cỏ xanh mướt một màu chim hót quanh quẩn bên tai.
Đáng tiếc cảnh sắc tuy đẹp nhưng lại khiến Lưu Thi Vận vô cùng thất vọng: “Không phải người ta bảo đây là trò kích thích nhất à? Vì sao dòng nước lại nhẹ nhàng như thế, đây mà là phiêu lưu à, đây là trôi nổi thì có.”
“Đúng kiểu Diệp Công thích rồng [1].” Tiền Xuyên hừ lạnh một tiếng, “Đừng quên lúc trong nhà ma cậu bám chặt lấy tôi thế nào, nếu trò này mà có kích thích , không chừng cậu lại gào khóc như quỷ cũng nên.”
[1] 叶公好龙 – Diệp Công thích rồng : được dùng để ám chỉ những người luôn ba hoa, bốc phét nhưng khi thực sự gặp phải chuyện mình luôn nói thì lại thoái thác, hoảng sợ không dám làm.
Tiền Duy nghĩ thầm, mối thù của Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận nhất định rất lớn, bởi vì cho dù Mạc Tử Tâm ở đây, vậy mà Tiền Xuyên vẫn có thời gian cãi nhau với Lưu Thi Vận.
***
“Nước! Nhiều nước thế!”
Tiếng hét của Mạc Tử Tâm cuối cùng cũng kéo hồn phách Tiền Xuyên về với thực tại, anh nhìn theo hướng mắt Mạc Tử Tâm dò xét: “Móa!” Anh ngẩng đầu hung hăng lườm Lưu Thi Vận, “Cậu muốn kích thích đúng không, thuyền rách nước tràn vào rồi kìa!”
“Mau múc nước ra ngoài!”
Không biết là ai vừa hô lên, lúc này mọi người mới như tỉnh mộng mau chóng dùng tay vẩy hết nước ra ngoài, may mà lỗ thủng trên thân thuyền không quá to nên chẳng bao lâu, đống nước ngập đã được xử lý hết.
“Nhưng con sông này khá dài, cũng không thể cứ ngồi múc nước gạt ra ngoài thế được, ngộ nhỡ lát nữa không kịp múc nước, chẳng phải chúng ta sẽ chìm rồi sao? Ai biết nước ở đây có sâu không.”
Có người kêu lên: “Bây giờ chúng ta đã đi được nửa đường rồi, không thể quay lại bờ được!”
“Lỗ rò rỉ rất nhỏ thôi.” Lục Tuân vẫn bình tĩnh như thế, anh vừa quan sát vừa kiểm tra, “Nhưng muốn dùng tay chặn nó lại cũng khó, trên tay có nhiều khe hở hơn nữa cứ dùng tay chặn ở đây cũng chẳng ai chặn được mãi.”
Lưu Thi Vận vừa rồi còn mong chờ có kích thích giờ phút này quả nhiên hoang mang hẳn: “Tao không biết bơi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Tao trẻ đẹp thế này, tao không muốn chết! Tiền Duy, mày có biết bơi không?”
*****