Không Thèm Yêu Sếp

Chương 53


trước sau

Không thèm cover

Không Thèm Yêu Sếp

Diệp Phỉ Nhiên

[Nguyên Phương]

Chương 53

Sự kiện hoa thủy tiên

May mà Tiền Xuyên cũng không để ý truy cứu đến cùng chút nhạc đệm này, anh mau chóng chuyển sự chú ý từ Lục Tuân sang cô: “Tiền Duy, sao mặt bà lại đỏ như thế? Sao tôi cứ có cảm giác hôm nay bà là lạ?” Tiền Xuyên nghi ngờ nhìn Tiền Duy mấy lần, anh trầm ngâm trong chốc lát, rồi bỗng bừng tỉnh nói, “Có phải bà bị cảm rồi không?”

“Không đâu !” Tiền Duy theo phản xạ phủ nhận, “Không có gì, mày đừng đoán bậy nữa!” Nói đến đây, Tiền Duy lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, hôm trước, bức thư tỏ tình mà Lý Lâm Lâm gửi cho mày ấy, mày đã vứt chưa?”

Vừa nhắc tới tên Lý Lâm Lâm, trên mặt Tiền Xuyên liền biểu lộ sự sợ hãi, anh nhìn xung quanh một vòng, sau khi chắc chắn Lý Lâm Lâm không có quanh đây, anh mới yên lòng: “Chưa vứt, mặc dù tôi không thích cô ấy, cô ấy quấy rối tôi như thế cũng rất phiền, nhưng tốt xấu gì cũng là thư tỏ tình của người ta, nếu vứt đi thì là không tôn trọng người ta, tôi vẫn còn giữ, sao thế?”

“Ừ thì, lá thư ấy hình như không phải Lý Lâm Lâm viết cho mày đâu, mà là người khác viết cho chị. Mày mang tới trả chị đi.”

Tiền Xuyên ngẩn người, rồi nói đầy hứng thú: “Ai? Ai viết cho bà? Người đó thế nào? Người cao bao nhiêu? Cân nặng ra sao?” Anh hồi tưởng lại, “Lúc ấy tôi còn tưởng rằng Lý Lâm Lâm gửi cho tôi nên đã liếc qua nội dung bức thư, tôi nhớ bức thư ấy đọc buồn nôn lắm, có thể viết được một bức thư như thế, tám phần là kẻ bất bình thường, không chừng là tên ẻo lả nào đó, tôi nghi là có vấn đề đấy, dù sao ở thời đại này, có thằng con trai nào theo đuổi con gái còn viết thư tay nữa. Tiền Duy, bà phải biết kiềm chế bản thân đấy, không thể vì nhận được thư tình, mà mất lý trí đâu…”

“…” Tiền Duy nghĩ thầm, may mà Lục Tuân đi rồi…

“Mày đừng nói nhiều nữa, mau chóng về tìm bức thư rồi trả lại cho chị đi.”

“Được rồi được rồi.” Tiền Xuyên thần kinh thô nên cũng không hỏi nhiều về chuyện này nữa, anh lại nói hai ba câu với Tiền Duy rồi mới đi.

***

Sau khi Tiền Xuyên đi, Tiền Duy liền về ký túc xá chuẩn bị sách vở đi học, hôm nay có tiết quản lý tài sản sinh viên, cô sẽ mang theo chút đồ ăn vặt như bánh bích quy các loại, giờ cô đã thân với Lý Sùng Văn hơn rồi, tùy tiện mượn lý do là có thể kín đáo đưa đồ ăn cho anh, đương nhiên, lần này, ngoài việc chuẩn bị cho Lý Sùng Văn, thì Tiền Duy cũng chuẩn bị thêm một gói đồ ăn vặt cho Lục Tuân.

Hôm nay Tiền Duy đến khá sớm, bất ngờ là Lý Sùng Văn cũng đến rồi, Lục Tuân còn chưa tới, Tiền Duy liền thừa cơ kín đáo đưa gói bánh bích quy cho Lý Sùng Văn.

Sau đó trong lòng Tiền Duy chẳng biết sao lại cảm thấy hơi hoảng, từ sáng hôm nay mí mắt của cô đã bắt đầu chớp điên loạn rồi, cô tự nhủ thầm trong bụng, là mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai hay là mắt trái nhảy tai mắt phải nhảy tài ấy nhỉ?

Ngay khi Tiền Duy còn đang nghĩ ngợi lung tung, thì một giọng nói vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Tôi tới tìm Tiền Duy.”

“Hả?” Tiền Duy vừa ngẩng đầu lên, thì cô liền biết hôm nay dù là mí mắt bên nào nhảy thì cũng là tai rồi.

Giờ phút này người đang đứng trước cửa phòng, rõ ràng là Ngô Tuấn, lần này cậu ta chẳng tới tay không, mà trên tay giờ đang cầm một bó hoa tươi.

“Phiền cậu nhường đường.”

Ngay khi Ngô Tuấn đang tia mắt tìm Tiền Duy trong phòng học, sau lưng Ngô Tuấn chợt vang lên một giọng nói rất quen thuộc, cái giọng chảnh như cá cảnh ấy, Tiền Duy không cần ngẩng đầu, cũng biết ngay là Lục Tuân.

Ngô Tuấn nghiêng người, tránh ra một khoảng, nhưng chắc hẳn vì không tìm được Tiền Duy, nên cậu ta theo phản xạ tìm sự giúp đỡ từ người bên cạnh, cậu ta kéo tay Lục Tuân lại hỏi: “Bạn học chào cậu, tôi muốn tìm Tiền Duy một lúc, cậu có thể cho tôi biết cậu ấy ngồi đâu không?”

Lục Tuân hơi bất ngờ, anh nhìn thoáng qua người kia: “Tiền Duy? Tiền Duy của khoa luật sao?”

Ngô Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ, là cậu ấy đó.”

“Cậu tìm cậu ấy làm gì?”

“Tôi…” Ngô Tuấn còn chưa nói hết lời, thì lúc vừa quay đầu lại cậu ta đã thầy Tiền Duy, “A! Tôi tìm được cậu ấy rồi! Bạn học Tiền Duy!”

Ngô Tuấn vừa nói vừa cầm bó hoa trên tay, đi phăm phăm tới chỗ Tiền Duy, cậu ta gạt mấy sợi tóc dài ngang trán đã sắp chọc xuống mắt rồi.

“Tiền Duy, mấy ngày vừa rồi tôi đã suy nghĩ cả đêm, tôi cảm thấy trong một vài trường hợp con trai vẫn nên là người chủ động thì hơn, cho nên, sau khi nghe ngóng khắp nơi biết được lịch học của cậu thì tôi quyết định mang bó hoa này tới tặng tận tay cậu, hi vọng cậu đừng vì tự ti mà từ bỏ một mối tình.”

Mặc dù còn một líc nữa mới vào tiết, nhưng trong phòng học đã kín bảy tám mươi phần trăm rồi, thổ lộ trước mặt mọi người thế này sẽ thu hút bao ánh mắt của rất nhiều người, mà Tiền Duy là nữ chính, giờ phút này quả thực như có gai sau lưng, mà Lý Sùng Văn ngồi cạnh cô, hiển nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, anh nhìn Tiền Duy một cái, rồi lại nhìn Ngô Tuấn cái nữa.

Mà Lục Tuân còn đang đứng trước cửa phòng học, anh nhíu mày, cắt ngang hiện trường tỏ tình náo nhiệt này: “Cậu học khoa nào?”

Ngô Tuấn rất tự hào: “Tôi học khoa kiến trúc ngay bên cạnh thôi.”

“Vậy cậu và Tiền Duy quen nhau thế nào?”

“Hai hôm trước chúng tôi quen nhau ở buổi gặp mặt.” Ngô Tuấn cười tươi, “Cô ấy vừa thấy tôi đã yêu ngay.”

Lục Tuân quay đầu nhìn thoáng qua Tiền Duy với vẻ mặt vô cùng khó tin: “Vừa thấy đã yêu sao? ? ?”

Tiền Duy vội vàng xua tay: “Đó chỉ là hiểu lầm thôi! Thật sự chỉ là hiểu lầm! Tôi không thích cậu ta đâu!” Cô sắp khóc không ra nước mắt rồi, “Tôi quả thật không thích cậu mà, chúng ta không hợp nhau, thật, tôi và câu hoàn toàn không có tiếng nói chung!” Tiền Duy vừa nói, vừa cẩn dè dặt nhìn thoáng qua Lục Tuân, trên mặt đối phương quả nhiên nổi mây đen dày đặc, Tiền Duy nghiến răng, quyết định không thèm quan tâm nữa, “Quan trọng nhất chính là, tôi có bạn trai rồi!”

Ngô Tuấn lại nhất quyết không nghe lời Tiền Duy nói: “Vài ngày trước cậu vừa tham gia buổi gặp mặt, tôi không tin trong thời gian ngắn như vậy cậu đã thoát ế rồi. Đương nhiên, tôi biết rõ nguyên nhân cậu nói như vậy.” Ngô Tuấn tỏ ra vô cùng hiểu cô, “Chỉ cần nói mình đã có bạn trai, thì sẽ càng chứng tỏ mình khó theo đuổi, hoặc để nâng cao giá trị bản thân, để nam sinh chúng tôi theo đuổi cậu sẽ càng cảm thấy nguy hiểm và cạnh tranh.” Cậu ta vô cùng đắc ý, “Những điều cậu nói tôi đã đọc hết trong sách tâm lý học tiến hóa rồi, đều là chiêu trò của con gái cả.” Cậu ta nhìn thoáng qua Tiền Duy, “Nhưng cậu cứ

yên tâm, chính vì tôi có thể nhìn thấu nội tâm của con gái các cậu, cho nên tôi sẽ dựa theo cách cậu muốn để cho thứ mà cậu muốn, cậu muốn tôi cố gắng theo đuổi cậu, tôi biết, tôi biết, hôm nay mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này sẽ càng nhiệt tình hơn, tôi sẽ dùng hành động để nói cho cậu biết tôi và cậu xứng đôi đến mức nào.”

Ngô Tuấn chắc hẳn là người thích thể hiện, tiết quản lý tài sản sinh viên là tiết học đại cương, vì thế sẽ học ở giảng đường lớn, người tới nghe giảng khá đông, cậu ta cầm bó hóa đứng chặn ngoài cửa lớp, đã sớm thu hút bao ánh mắt của mọi người. Qua màn vừa rồi, trong phòng đã có không ít người đưa mắt qua nhìn Tiền Duy, còn có mấy nữ sinh lắm lời bắt đầu tụm đầu ghé tai xì xào bàn tán.

Ngô Tuấn có vẻ như vô cùng hài lòng khi được mọi người chú ý, càng nhiều người chú ý tới cậu ta và Tiền Duy, thì tinh thần cậu ta lại càng phấn khởi, càng nói với Tiền Duy thì giọng lại càng to hơn, lần này đừng nói mấy sinh viên đang đứng ngoài cửa, mà ngay cả những người trong phòng, không cần vểnh tai, cũng có thể nghe được những lời thổ lộ đáng sợ của Ngô Tuấn vô cùng rõ ràng.

Những nữ sinh khác được người ta thổ lộ trước mặt công chúng thì dù người đó không phải soái ca cũng chẳng phải người mình thích, nhưng họ cũng cảm thấy tự hào, vì điều đó chứng tỏ bản thân họ có sức hấp dẫn, nhưng chẳng biết Tiền Duy ăn ở thế nào, mà lần thổ lộ đầu tiên cũng là lần duy nhất trước mặt công chúng lại bi đát thế này đây…

Chuyện này không chỉ mất mặt, mà quả thực là muốn vứt mặt luôn về nhà.

Có một câu nói rất hay, từ đẳng cấp người theo đuổi bạn là có thể đánh giá được đẳng cấp của bạn. Tiền Duy nhìn Ngô Tuấn trước mắt, chỉ cảm thấy giờ phút này nói gì cũng là thừa…

Không cần cô nói, gương mặt hóng xem kịch vui của mấy nữ sinh ngoài cửa đã nói rõ mọi thứ, bị người ta tỏ tình thế này, đúng là rớt giá thê thảm, ngay cả người thần kinh thô như Tiền Duy, cũng cảm thấy xấu hổ không ngóc đầu lên được.

Ngô Tuấn chẳng để ý tới suy nghĩ của Tiền Duy, cậu ta chỉ tập trung tinh thần nói hết những lời mình muốn nói rồi lại cười, hoàn toàn không nhận ra Tiền Duy đang xấu hổ, cậu cầm bó hoa kia nhét vào tay Tiền Duy: “Bất kể thế nào, bó hoa này là tôi mua tặng cậu, cậu cứ nhận đi!” Cậu ta nói xong, lại cười đểu một tiếng, “Tôi chờ đáp án của cậu, tấm thiệp nhỏ nhét bên trong có phương thức liên lạc của tôi. Vậy tôi đi trước, không quấy rầy cậu lên lớp nữa.”

“Cậu chờ chút đã.” trước khi Ngô Tuấn quay người đi, Lục Tuân đã lên tiếng gọi đối phương lại, “Tôi nghĩ giờ Tiền Duy cũng có thể cho cậu đáp án đấy.”

“Hả?”

Lục Tuân không nói gì, anh cầm bó hoa trong tay Tiền Duy, rút ra một nhánh thủy tiên màu trắng [1]: “Cậu cầm nó về đi.”

[1] Hoa thủy tiên trắng mang ý nghĩa tình yêu đơn phương vô vọng.

“Sao thế? Cậu ấy dị ứng thủy tiên à?”

Lục Tuân khẽ cười “Đây chính là đáp án của cậu ấy, cậu cứ về suy nghĩ xem là có ý gì.”

Ngô Tuấn cầm nhánh thủy tiên trong tay, mơ màng chẳng hiểu gì, cậu ta ngẩn người, rồi mới ngẩng đầu hỏi Lục Tuân: “Đúng rồi, cậu là ai thế? Hoa này là tôi tặng Tiền Duy, cậu dựa vào cái gì mà thay Tiền Duy trả lời tôi! Cậu có tư cách gì?”

“Vì tôi là bạn trai cậu ấy.” Giọng Lục Tuân vừa lạnh lùng lại ngang ngược, bình thường anh không hay nói to, cũng như những lãnh đạo tài năng khác, anh chưa từng to tiếng với cấp dưới của mình, nhưng lần này anh lại phá lệ. Lục Tuân cao giọng, nhưng anh vẫn nói năng rất từ tốn, cố gắng nói nói thật chậm thật rõ từng chữ với dáng vẻ bá đạo, mới vừa rồi Ngô Tuấn còn hừng hực ý chí, thì giờ phút này so với Lục Tuân quả thực đã thấy rõ cao thấp, lúc đầu cậu ta còn một bồ kiến thức trong bụng muốn nói, nhưng khi nhìn gương mặt sát thủ của Lục Tuân thì cậu ta chỉ biết im lặng nuốt nước bọt, tay cầm nhánh hoa thủy tiên, xoa xoa mũi, giận mà không dám nói gì mặt xám xịt bỏ về.

Trong giây lát Ngô Tuấn chưa kịp hoàn hồn, Tiền Duy đã kịp thời sực tỉnh, cô nhận bó hoa, nhưng chỉ không lấy hoa sen. “Không cần sen” đồng âm với câu “Không biết liêm sỉ”, cô đang thay Lục Tuân chửi bóng gió Ngô Tuấn là đồ không biết liêm sỉ.

Tiền Duy đưa mắt nhìn gương mặt hằm hằm của Lục Tuân, lòng thầm nghĩ, thật sự là đắc tội ai cũng không nên đắc tội với Lục Tuân… cái miệng đó của anh, không phải độc bình thường đâu…

*****

[Phư] : Ông Lục trông thế mà nham hiểm nhỉ =))

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện