Không Thèm Yêu Sếp

Chương 70


trước sau

l5XQe17

Không Thèm Yêu Sếp

Diệp Phỉ Nhiên

[Nguyên Phương]

Chương 70

Tiếng dây cung đứt phựt

Thấy Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma thất tình, trong lòng Tiền Duy rất vui.

Mà lúc này trông tâm trạng Lục Tuân cũng vô cùng tốt.

Tiền Duy hơi tò mò: “Anh có chuyện vui gì à?”

“Cuối cùng cũng thoát được hai kỳ đà cản mũi to đùng kia.” Lục Tuân nhìn Tiền Duy một cái, ” Cuối cùng bạn gái anh không cần quan tâm đến em trai và bạn thân mà dành chút quan tâm ấy cho anh rồi.”

Tiền Duy khẽ cười: “Vậy chiều nay anh có rảnh không? Muốn đi hẹn hò chứ?”

“Anh dẫn em tới một nơi trước đã.”

“Ơ? Đi đâu?”

Lục Tuân không nói gì như muốn giữ bí mật, Tiền Duy cũng đành đi theo anh, hai người nắm tay lên xe bus, sau khi xuống xe thì đi bộ một đoạn, cho đến khi tới cửa khu chung cư cao cấp, Lục Tuân mới chịu buông tay cô ra.

Tiền Duy nhìn Lục Tuân quen cửa quen nẻo quẹt thẻ ra vào : “Đi thôi.”

Tiền Duy không theo anh đi vào khu chung cư, trông mặt cô nhăn nhó: “Em, Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…”

Lục Tuân có chút ngoài ý muốn: “Sao cơ?”

“Em có nên mua chút hoa quả không?” Tiền Duy vô cùng khẩn trương, “Sau đó ừ thì, em hôm nay chưa gội đầu… Mà ăn mặc cũng bình thường nữa…”

“Hả?”

“Em… em nên tẩy trang trước chứ hả?” Tiền Duy đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, “Lần đầu tiên gặp mặt, em không nên trang điểm để nhìn tự nhiên mộc mạc hơn nhỉ… Ngộ nhỡ bác trai bác gái cảm thấy em không xứng với anh, bắt chúng ta chia tay thì phải làm sao? Bọn họ có tung chiêu ‘Cho cô 500 vạn rời khỏi con trai tôi’ không …”

“Tiền Duy, nhà này chỉ có mình anh ở, ba mẹ anh không ở đây.”

“Hả?”

Lục Tuân không nhịn được cười: “Cho nên em đừng làm trò nữa, mau vào thôi.”

“Ơ, thế à…” Nhưng mặt Tiền Duy lại nhăn nhó vì lý do khác, “Vậy, vậy em cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng…”

“Hả?”

“Mặc dù em cũng biết sinh viên đi thuê phòng rất bình thường, nhưng bây giờ đang là ban ngày, giữa ban ngày ban mặt mà làm bậy là không tốt đâu…”

“…” Lục Tuân ngẩn người, rồi anh nhận ra ý của Tiền Duy, anh ghé sát vào tai cô hôn chụt lên vành tai cô một cái, “Đồ ngốc, những chuyện thế này, đương nhiên anh phải chờ em chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Sau đó anh đứng thẳng người dậy, xoa đầu Tiền Duy, “Anh chỉ nghĩ đơn giản là đưa em tới thăm nhà anh thôi.” Lục Tuân dời mắt sang hướng khác, vành tai hơi ửng đỏ, “Căn này anh mới mua, giờ đang chỉ có vài đồ dùng cơ bản thôi, nhưng nếu sau này cần làm phòng cưới, thì vẫn nên sửa sang lại một lượt, đồ dùng trong nhà cũng mua thêm, anh định dẫn em tới xem qua, không biết em thích phong cách thế nào ?.”

Rốt cuộc cô cũng hiểu chuyện, gương mặt đỏ bừng, cô cúi đầu lập tức lẽo đẽo đi theo Lục Tuân.

Phòng Lục Tuân ở số 507 tầng 10, căn phòng rất tuyệt, có hoa viên hiện đại, phòng khá rộng, hướng nhìn ra mặt hồ, đứng từ ban công phóng tầm mắt ra xa, có thể thấy khu chung cư này năm ngay cạnh công viên quanh hồ của thành phố A, ngoại trừ có một hồ rất rộng, thì lọt vào mắt tất toàn là màu xanh biếc của cây cỏ bốn mùa.

“Phòng rộng thế này á, ba mẹ anh bình thường không sang ở à?”

“Ừm.” Lục Tuân vừa pha trà cho Tiền Duy, vừa ngẩng đầu nhìn cô, “Đây là phòng anh tự mua.”

Mặc dù giá nhà năm 2009 vẫn chưa tăng vọt, nhưng căn chung cư của Lục Tuân ở khu cao cấp tại nên giá trung bình cũng khá đắt, Tiền Duy vô cùng bất ngờ: “Lục Tuân, anh làm gì? Sao lại có nhiều tiền như thế? !” Cô thăm dò nhìn xuống bên dưới, thấp thỏm nói, “Anh sẽ không… ừm… bán mình đấy chứ?”

Lục Tuân lườm Tiền Duy, “Em có thể suy nghĩ logic như người bình thường hộ anh không?”

“Tiền đặt cọc của căn nhà này ít nhiều cũng phải mấy chục vạn, em thật sự không nghĩ ra ngoại trừ bán vốn tự có thì làm gì còn nghề nào kiếm lời nhanh như thế…”

“Anh dịch những văn bản luật chuyên ngành và hợp đồng.” Lục Tuân đưa tách trà cho Tiền Duy, “Một trang thu phí 2000 tệ.”

Tiền Duy nghĩ thầm, Lục Tuân quả thật đã sớm bộc lộ tư chất của một partner trong tương lai ngay từ thời còn đi học—— phải lấy giá thật đắt. Tuy nhiên chất lượng phục vụ anh cung cấp quá tốt, hơn nữa lại không ai thay thế được, vì thế anh muốn yêu cầu giá cao thế nào, thì vẫn luôn có nhiều người tìm tới cửa.

Tuy nhiên Tiền Duy tranh thủ thời gian xòe tay tính toán một lượt, mặc dù Lục Tuân lấy giá thật cao, nhưng muốn trả đủ tiền đặt cọc, thực sự không phải là chuyện dễ, chỉ sợ toàn bộ thời gian rảnh của Lục Tuân đều hiến dâng cho công việc dịch văn bản luật chuyên ngành và hợp đồng này.

Tiền Duy ngẫm lại, cảm thấy rất đau lòng: “Anh liều mạng mua nhà làm gì? Cũng quá mệt mỏi, còn không bằng bình thường nghỉ ngơi nhiều hơn, công việc sau này sẽ khiến anh mệt đầu, học đại học còn không để mình được thoải mái.”

“Chẳng phải em từng nói sao?”

“Hả?”

“Sau này muốn kiếm tiền phải mua nhà trước đã, bởi vì tương lai giá nhà sẽ tăng cao, coi như không tin giá nhà tương lai sẽ tăng, thì làm một thằng đàn ông, muốn cưới vợ dĩ nhiên phải mua phòng cưới trước đã.”

Tiền Duy ngẩn người, rồi mới nhận ra ý Lục Tuân muốn nói là gì, đó là lời cô đã từng nói với Lý Sùng Văn ở lớp quản lý tài sản sinh viên từ lâu rồi.

“Lục Tuân, anh thích em từ lâu lắm rồi hả?”

Lục Tuân mím môi, gần như là phủ nhận trong vô thức: “Không.”

“Vậy tại sao những lời em thuận miệng nói từ lâu lắm rồi mà anh vẫn nhớ kỹ như thế?”

“Trí nhớ của anh tốt chứ sao.”

“Nhưng chẳng phải anh nói, mấy chuyện nhỏ như hạt vừng anh sẽ không để ý vì sợ tốn dung lượng não à?”

“Thì hôm ấy đúng lúc bộ não còn chỗ trống.” Lục Tuân quay đầu sang bên, nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt nước bên ngoài, “Cũng chẳng biết sao lại nhớ nữa.”

Nói một đằng làm một nẻo, Tiền Duy nghĩ thầm, rõ ràng chuyện anh không quan tâm, anh sẽ chẳng thèm nghe đâu, hôm đó khi cô nói câu này, đã là lúc tan học môn quản lý tài sản sinh viên, xung quanh ồn ào như vậy, Lục Tuân lại có thể nhớ được lời cô nói, rõ ràng từ lúc đó anh đã để ý đến cô rồi, nghĩ tới đây, Tiền Duy lại không nhịn được mà đắc ý, hừ, Lục Tuân ánh sáng của học viện luật, chẳng phải cũng quỳ dưới váy của Tiền Duy mình sao!

Nhưng Tiền Duy chưa kịp đắc ý lâu, thì cái bụng đã sôi “Ùng ục ùng ục” chẳng đúng lúc gì cả.

Tiền Duy hơi đỏ mặt: “Em hơi đói bụng, nếu không chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?” Cô nhìn đồng hồ, “Trước tiên chúng ta đi ăn cơm, sau đó có nên đi xem phim không? Gần đây hình như đang có phim gì được đánh giá ổn lắm!”

“Xem phim thì không thể nói chuyện cùng em được.”

“Nếu không ăn cơm xong chúng ta đi uống trà nhé? Trung tâm Lâm Thành mới mở một quán trà kiểu Anh quốc, nghe nói có món Hồng trà bá tước siêu ngon luôn! Khung cảnh cũng rất thích hợp với các cặp đôi hẹn hò.”

Giọng Lục Tuân hơi mất tự nhiên: “Gần đây anh đang mất ngủ.”

“Vậy cũng không sao, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đã.” Tiền Duy nhìn sắc mặt Lục Tuân, luôn cảm thấy tâm trạng anh đang không tốt, thế là cô đề xuất, “Nếu anh không muốn ra ngoài gọi đồ cũng được, ngay bên cạnh khu chung cư có nhà hàng Thái Lan nghe nói ăn cũng được…”

Lục Tuân ho khan một tiếng, cảm thấy hơi bất tiện: “Đột nhiên anh không muốn ăn đồ Thái lắm.”

Lần này Tiền Duy thấy rất lạ, trước giờ khi cô đưa ra đề nghị gì Lục Tuân cũng luôn vui vẻ đồng ý, chưa bao giờ thấy anh phản đối như thế.

“Sao thế Lục Tuân?” Tiền Duy dừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tuân, “Anh có tâm sự gì hả?”

Lục Tuân im lặng không nói lời nào, sắc mắt có vẻ hơi xấu hổ.

Tiền Duy khuyên bảo dụ dỗ từng chút: “Không sao, anh cứ nói với em đi.” Cô ngẫm nghĩ, thử dò xét, “Anh không muốn ra ngoài, và không thích ăn đồ Thái Lan…” Tiền Duy to gan dò hỏi, “Vậy… Có phải do… mông anh đang cảm thấy khó chịu không?”

Lục Tuân mờ mịt: “Hả?”

Tiền Duy khéo léo nói: “Chính vì mông không thoải mái, cho nên đi đứng không tiện, uống trà ngồi lâu thì khó chịu, ăn đồ Thái cay lại càng không được…” Tiền Duy dừng một chút, “Anh yên tâm, em sẽ không kỳ thị anh đâu, thời đại này rồi, mười thằng con trai thì chín người bị trĩ, chuyện này rất bình thường, sẽ không ảnh hưởng hình tượng của anh trong lòng em đâu…”

Lục Tuân càng nghe lại càng cảm thấy không ổn, nghe tới mấy chữ “Mười thằng con trai thì chín người bị trĩ “, mặt của anh đen xì.

Tiền Duy còn đang an ủi: “Không sao không sao không sao, em biết một quán ăn chay đấy, Mạc Đào từng đề cử với em, đồ ăn ở đó vô cùng thanh đạm, rất thích hợp với anh…”

“Tiền Duy!” Lục Tuân không thể nhịn được nữa, ““Em nghĩ đi đâu thế, anh rất khỏe!”

“Hả? ? ?”

Mặt Lục Tuân ửng đỏ, cũng chẳng biết vì bị cô chọc tức hay xấu hổ, anh phô trương thanh thế trợn mắt nhìn Tiền Duy một cái: “Không phải anh không muốn ra ngoài ăn cơm.”

“Hả?” Tiền Duy chẳng hiểu gì cả, “Vậy sao anh chẳng có hứng với đề nghị của em?”

Lục Tuân dừng một chút, rốt cục mới nói đầy hùng hồn: “Vì anh hết tiền rồi.”

Tiền Duy: ? ? ?

Giọng Lục Tuân hơi chật vật: “Mấy ngày vừa rồi tiêu hơi quá tay, lại còn vay tiền mua nhà, anh cứ tưởng là đủ, vì còn tiền phiên dịch nữa, nhưng không ngờ sau khi hẹn hò thì chẳng còn thời gian làm gì cả.”

Tiền Duy lầm bầm: “Vậy có phải do hẹn hò với em mà chậm trễ việc anh kiếm tiền…”

Lục Tuân nhìn vào mắt Tiền Duy đắm đuối: “Đầu bị thương, giờ thì ngày nào anh cũng muốn ở bên em, chẳng có tâm trạng kiếm tiền nữa.” Rõ ràng nghe thì tưởng rằng anh đang rất buồn, nhưng giọng anh lại dịu dàng vô cùng.

Tiền Duy rất muốn ghi âm lại câu này, sau đó bật cho Lục Tuân 28 tuổi nghe, anh của tuổi hai tám nhất định sẽ không ngờ rằng, có một ngày bản thân anh sẽ tìm được một chuyện khiến anh quan tâm hơn cả việc kiếm tiền.

style="color:#0000ff;">“Thật ra cũng không đến mức trắng túi như thế.” Giọng Lục Tuân cũng hơi ngượng ngùng, anh giải thích, “Tháng sau sẽ không như thế nữa, tháng này là vì tiêu hơi lố vào một số thứ.”

Tiền Duy ngẫm nghĩ, rồi mới nhớ ra mấy tuần trước Lục Tuân gạt cô nói muốn theo đuổi Mạc Tử Tâm, nên quả thực đã tốn rất nhiều tiền, xem phim, mời ăn cơm, mua vòng tay, tiêu tiền cũng chẳng thấy anh chớp mắt, lúc ấy cô đã nghĩ, với tốc độ tiêu tiền này của Lục Tuân, chỉ sợ cuối tháng phải cạp đất mà ăn…

“Không sao, em có tiền.” Tiền Duy vừa nói vừa móc ví tiền ra, cô quơ quơ trước mặt Lục Tuân, “Đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, cũng đừng vất vả làm phiên dịch nữa, từ hôm nay trở đi, Lục Tuân, em chính thức tuyên bố anh trở thành tiểu bạch kiểm của phú bà em.”

“…”

Tiền Duy tràn trề khí thế: “Cho nên tối nay em mời anh ăn cơm!”

Nhưng khi Tiền Duy mở ví ra kiểm ra, thì cứ trợn tròn mắt, trong túi chỉ còn năm mươi mấy tệ, đến lúc này cô mới nhớ ra, mấy ngày trước Tiền Xuyên đăng ký tập huấn bóng rổ, trong nhất thời không có tiền nên đã hỏi mượn thẻ ngân hàng của cô quẹt thanh toán trước, chỉ là cô không nghĩ, tên tiểu tử thối Tiền Xuyên lại còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rút luôn hai tờ Mao gia gia trong ví của cô.

Lục Tuân nhìn ví tiền rỗng tuếch của Tiền Duy, cũng ra vẻ chế nhạo: “Cho nên phú bà, em muốn dẫn anh đi ăn gì đây?”

“…” Tiền Duy lúng túng nửa giây, ngay lập tức phản đòn, “Chờ chút, Lục Tuân, chẳng phải anh nói anh đã học nấu ăn à? Không phải nói muốn nấu cho em ăn sao? Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu không chọn tối nay đi!”

Lục Tuân ngẩn người, nhưng lập tức cười: “Được.”

Dường như đối với đề xuất này của Tiền Duy, anh sẽ chẳng thể nào từ chối được.

Tiền Duy liền lập tức vui quên trời quên đất chạy vào phòng bếp, kết quả vừa mở tủ lạnh ra, ngoại trừ mấy chai nước khoáng và mấy quả trứng gà ra thì chẳng còn gì cả.

Lục Tuân hơi xấu hổ: “Dưới lầu có siêu thị gần đây, chúng ta cùng đi mua đồ, vừa đúng lúc em xem em muốn ăn gì thì mua luôn.”

***

Dưới tòa nhà của Lục Tuân có một siêu thị Whole Foods [1], vào giờ này, chính là lúc mọi người đi mua đồ nấu ăn tối, trong siêu thị người đến người đi, Tiền Duy và Lục Tuân đẩy xe mua hàng, nắm tay dạo bước trong đám người, bất ngờ lại cảm thấy ấm áp.

[1] Whole Foods Market Inc. là chuỗi siêu thị của Mỹ chuyên bán các sản phẩm không chứa chất béo hydro hóa và màu nhân tạo, hương liệu, chất bảo quản và chất làm ngọt. Là chuỗi cung ứng sản phẩm hữu cơ duy nhất được chứng nhận USDA tại Hoa Kỳ, nổi tiếng với các lựa chọn hữu cơ

“Có mua khoai tây chiên không? Gói gia vị nướng này nữa nhé?”

“Mua ít chân gà, mua cả coca, để làm gà KFC!”

“Nấm kim châm nữa này! Cũng mua ít nấm kim châm đi, em rất thích!”

“Rau cần cũng tươi, mua một mớ đi.”

Cùng Lục Tuân đi dạo siêu thị mua đồ cũng bất chẳng buồn chán gì cả, Lục Tuân đẩy xe hàng đi theo sau Tiền Duy ồn ào, cô chỉ cần nhìn thứ gì trên kệ hàng thì mấy giây sau nó sẽ xuất hiện trong xe hàng, Lục Tuân không nói lời nào, vẫn lạnh lùng như thế, một tay đẩy xe, một tay đút trong túi quần, dường như chẳng hề hợp với siêu thị náo nhiệt ồn ào này, tràn đầy cảm giác lạnh lùng, nhưng bất luận Tiền Duy nhìn đông nhìn tây lượn qua lượn lại thế nào thì chỉ cần quay đầu lại, Lục Tuân sẽ vẫn ở sau lưng cô.

Hai người quanh đi quẩn lại, cuối cùng mua một đống đồ.

Lục Tuân thanh toán xong, xếp được hai túi đồ to đùng, Lục Tuân mỗi tay cầm một túi, nhìn vô cùng nhẹ nhàng. Khi hai người vừa mới ra đến cửa siêu thị, Lục Tuân đột nhiên thả túi xuống.

“Em ở chỗ này chờ anh nhé, anh nhớ anh chưa mua muối.”

Tiền Duy đành đứng ở đó chờ anh, chỉ một lát sau Lục Tuân đã cầm theo một túi muối đi ra, người tuấn tú như Lục Tuân chắc hẳn dù có làm gì cũng phát ra ánh sáng, người đàn ông khác nếu cầm túi muối đi trong siêu thị, tuyệt đối chỉ là một người qua đường bình thường, nhưng Lục Tuân thì không như vậy, dù anh có cầm theo túi muối, thì lúc này khi đi về phía Tiền Duy, cũng giống như đang đi trên sân khấu chữ T, phối hợp cùng gương mặt khôi ngô và khí chất lạnh lùng của Lục Tuân, trông anh cứ như đang đi sàn catwalk vậy.

“Đi thôi.”

Nhưng ông trời đang không vui, khi Tiền Duy và Lục Tuân mới đi được nửa đường, thì chẳng hề báo trước mà mưa ngay được, ban đầu chỉ là những hạt mưa nhỏ, nhưng chẳng bao lâu lại trở thành cơn mưa rào tầm tã, chờ Tiền Duy và Lục Tuân về đến nhà thì hai người đã ướt sũng hết người rồi.

“Mau vào tắm đi.” Lục Tuân giúp Tiền Duy bật bình nóng lạnh, rồi đẩy cô vào nhà vệ sinh, quần áo ướt nhẹp nên tất nhiên không thể mặc được nữa, Lục Tuân tìm một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ quần áo của mình đưa cho cô, “Chỉ có cái này thôi, em mặc tạm, đừng để bị cảm.”

Căn nhà này của Lục Tuân có hai phòng vệ sinh, Tiền Duy tắm rửa xong sấy đầu xong đi ra, Lục Tuân cũng đã tắm rửa xong ngồi bên bệ cửa.

Lúc này anh đang nghiêng đầu, thất thần nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, giọt mưa tạt vào cửa sổ, phát ra những tiếng vang lộp bộp.

Trong phòng khá ấm, nhưng Tiền Duy vẫn che ngực trong vô thức, quần áo cô đã ướt cả rồi, trong chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình này, cũng chẳng mặc có áo con.

Lục Tuân quay đầu lại, nhìn Tiền Duy đang mặc áo sơ mi của mình, chiếc áo trông rộng thùng thình, khiến người cô lại càng nhỏ hơn, cổ áo quá rộng lộ cả một mảng da thịt trắng mịn, chất vải khá mỏng có thể nhìn thấy rõ bộ ngực chập trùng bên dưới lớp áo sơ mi trắng khiến người ta nổ đom đóm mắt. Cô xấu hổ khoanh tay che ngực lại càng khiến người ta chú ý tới vùng ngực cô đang che giấu, ngay khi cô vừa di chuyển, những nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi trắng dãn ra rồi lại buông xuống, những đường cong uốn lượn dưới lớp vải kia, như ẩn như hiện lại càng khiến con người ta mất tập trung. Lục Tuân cố gắng dời mắt đi nơi khác, lại đúng lúc chạm mắt với mắt Tiền Duy, cô vừa tắm rửa xong nên làn da vừa trắng nõn lại hồng hào, đôi mắt sáng rực, cứ như ánh sao lấp lánh, lại có chút sương mù ướt át, trông đầy ngây thơ mà chẳng hề che dấu nhìn thẳng vào mắt anh.

Lục Tuân đột nhiên nghe được tiếng dây cung căng lên rồi đứt phựt trong đầu mình.

Chết rồi.

Nếu cứ tiếp tục thế này e rằng sẽ anh sẽ không nhịn được mất

*****

[Phư] : Ahihiiii , chương này cho ăn cẩu lương ngập mặt nhé =))) .

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện