Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
Nguyên Phương
Chương 72
Tối qua là do anh không tốt
Khi Tiền Duy tỉnh lại, Lục Tuân đã không còn ở đây nữa, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách, nhưng không còn to như lúc nãy và cũng không còn tiếng sấm sét nữa, Tiền Duy vén chăn lên, rồi cô nhận ra trên lớp da thịt trắng nõn trên người mình xuất hiện đầy những dấu tím xanh lít nha lít nhít, da cô là loại mẫn cảm, ngày thường chỉ cần hơi sước da tí thôi, làn da sẽ bị thâm tím, vừa nghĩ tới nguyên nhân xuất hiện những này dấu vết trên người lúc này, Tiền Duy lại cảm thấy máu dồn hết lên mặt, mà khi cô ngồi dậy thì nửa người dưới đau nhức vô cùng, càng nhắc nhở cô chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
“Tiền Duy? Em tỉnh rồi à?”
Lục Tuân đang đứng ngoài cửa phòng im lặng chờ Tiền Duy tỉnh, bởi vậy vừa có tiếng cô tỉnh dậy, anh đã gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
So với Tiền Duy đang mệt mỏi, thì Lục Tuân lại càng hưng phấn hơn, gương mặt có vẻ đẹp trai hơn bình thường, rõ ràng tối hôm qua anh giày vò cô đến tận nửa đêm không ngủ, nhưng mặt mũi trông còn rạng rỡ hơn cả ngày thường, toàn thân cứ như đang tỏa sáng, khiến Tiền Duy vô cùng nghi ngờ có phải Lục Tuân luyện mấy công phu kiểu thái âm bổ dương không, mà chỉ sau một đêm thôi, anh lại tươi trẻ như thế, còn cô thì như bị ép kiệt sức để làm thuốc ?
Lục Tuân nhìn bả vai trắng như tuyết của Tiền Duy lộ ra khỏi chăn, hơi lúng túng chuyển hướng mắt: “Anh đi lấy quần áo cho em.” Anh nói xong, mau chóng đi ra khỏi phòng.
Tiền Duy khẽ giật khóe miệng, đàn ông ấy à đúng là kẻ dối trá, lúc này rồi còn nói đạo lý phi lễ chớ nhìn ra vẻ như mình là chính nhân quân tử, tối hôm qua anh có như thế đâu.
Vừa nghĩ như thế, không cẩn thận lại ngã gục xuống, Tiền Duy đau đến mức nhe răng trợn mắt, trong lòng vừa xấu hổ lại tức giận.
Rất nhanh, Lục Tuân lại cầm theo một chiếc áo sơ mi trắng trở về.
Vừa thấy chiếc áo sơ mi trắng kia, Tiền Duy lại càng giận mà không có chỗ trút, cô lắc đầu: “Em không muốn mặc áo như này nữa.”
Lục Tuân có chút chật vật: “Chỉ còn chiếc này thôi.” Anh cúi đầu xuống, “Tối hôm qua là anh không tốt.”
Tiền Duy đỏ mặt quay đầu sang bên, cô thật sự muốn che tai lại, những chuyện xảy ra đêm qua, thậm chí cô còn không còn dũng khí nhắc lại.
Nhưng Lục Tuân vẫn muốn nhắc lại: “Em mặc vào đi, trời vẫn đang lạnh, đừng để bị cảm.” Anh dừng lời, “Em yên tâm, hôm nay anh nhìn em mặc sơ mi trắng sẽ không làm chuyện tối qua đâu, anh sẽ khống chế bản thân.”
Lời còn chưa dứt lời, vừa nhắc đến chuyện đó Tiền Duy lại nghĩ tới chuyện điên cuồng đêm qua, mặt cô lại đỏ lên.
“Còn đau không?”
Tiền Duy nghĩ, sao anh còn mặt mũi hỏi cô có đau không, của anh thế nào chẳng phải trong lòng anh rõ nhất sao?
Lục Tuân thấy Tiền Duy im lặng không nói gì là đang xấu hổ, anh hôn lên trán cô, nhỏ nhẹ an ủi bên tai cô: “Lần đầu thì hơi đau một tí, sau này sẽ đỡ hơn.”
Cái gì? Còn sau này nữa? ! Anh đi mà làm một mình ấy!
“Vậy em thay quần áo trước đi, anh chờ em bên ngoài.” Nói xong, Lục Tuân đứng lên hôn Tiền Duy một cái xong mới đi ta.
Tiền Duy thầm mắng Lục Tuân trong lòng, vừa cắn răng, chịu đựng cơn đau bên dưới mặc quần áo vào.
Cô đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mới nhận ra đã gần mười giờ rồi.
“Anh đã làm bữa sáng hết rồi, ăn một ít đi.” Lục Tuân vừa nói, vừa quay người đi vào phòng bếp, chỉ một lúc sau đã bê ra mấy món ăn.
Một bát cháo gạo màu vàng cam nóng hổi, còn có một nồi khoai sọ nấu bí đỏ, một đĩa trứng tráng, một đĩa rau xanh và rau trộn cùng một cốc sữa bò nóng.
Tiền Duy quả thật có hơi đói bụng, cô xoa bụng, định ngồi xuống bàn ăn, nhưng lúc này cô cảm thấy mình cứ như nàng tiên cá vì hoàng tử mà biến thành người trong truyện cổ tích, bước từng bước cứ như đang bước trên mũi đao.
Lục Tuân nhanh chóng nhận ra phản ứng lạ của Tiền Duy, anh không nói câu nào, đi thẳng tới bế ngang Tiền Duy lên, sau đó anh cứ thế ôm cô ngồi trên người mình, rồi ngồi xuống bàn ăn.
“Ăn đi.”
Tiền Duy hơi chần chừ, cô chợt nhớ tới những món hôm qua Lục Tuân nấu không phải quá ngọt thì lại qua mặn. . .
“Hôm nay không sao đâu, anh thử rồi.” Lục Tuân vừa nói, vừa múc một thìa cháo, đút vào miệng Tiền Duy.
Tiền Duy vô thức há miệng ra.
Điều khiến cô bất ngờ là lần này Lục Tuân không hề lừa cô, cháo vừa vào miệng đã tan ngay, còn có thêm cả cá lát, vị cháo rất thanh đạm, nhưng vẫn vô cùng ngon, mặn nhạt vừa đủ, Tiền Duy cầm lấy thìa trong tay Lục Tuân, lại ăn mấy miếng nữa, càng ăn càng thấy ngon, cô lại nếm những món còn lại, món nào món nấy có thể nói là hoàn mỹ, cũng chẳng khác mấy món mà các chủ vlog nấu ăn nổi tiếng thường hay làm.
Tiền Duy hơi hoài nghi: “Những món này không phải anh ra ngoài mua đấy chứ?”
Lục Tuân ngẩn người: “Do anh tự làm đấy, em muốn xuống bếp kiểm tra thử không? Bây giờ vẫn chưa thu dọn hết đâu.”
“Vậy tại sao hôm nay tay nghề đột nhiên lại khác xa thế, mấy món hôm qua anh nấu em chẳng ăn nổi. . .”
Giọng Lục Tuân có hơi bối rối: “Vì em ăn mặc như thế, hôm qua anh bị mất tập trung. . .”
“. . .”
“Thế hôm qua là do em sai à?” Tiền Duy nói vơi siongj oan ức, hơn nữa khi cô vừa động đậy, nơi ấy còn rất đau, cô càng nghĩ càng giận, giãy dụa muốn thoát khỏi người Lục Tuân, “Em không muốn ngồi trên người anh.”
Nhưng cô chẳng giãy dụa được bao lâu, hơi thở của Lục Tuân lại trở nên bất ổn và nặng nề, anh mạnh mẽ ấn Tiền Duy ngồi xuống: “Em đừng giãy dụa.”
Tiền Duy không để ý, cho đến khi sau lưng lại bị một thứ cứng rắn chọc vào.
Lục Tuân ôm cô: “Đừng nhúc nhích, khó lắm anh mới nhịn được đấy.”
Lần này Tiền Duy nào còn dám nhúc nhích, những chuyện xảy ra tối qua khiến cô rất sợ hãi, Lục Tuân còn là người sao? Ngay cả trong chơi game khi tấn công, thì dù nhân vật đó có lợi hại đến đâu, thì vẫn phải mất thời gian để hồi phục lại máu, Lục Tuân dùng dopping hồi sức đấy à?
Mặc dù trong lòng thầm phỉ báng anh, nhưng Tiền Duy cuối cùng cũng chịu an phận, hai người bình yên ăn hết bữa sáng, Lục Tuân rốt cục cũng tỉnh táo lại, anh buông Tiền Duy ra, trên mặt cũng có vẻ chật vật và mất tự nhiên.
“Anh vẫn nên tránh xa em ra một chút.”
Đương nhiên Tiền Duy ước còn không được, cô mau chóng lùi người vào góc tường, không cẩn thận đạp chân vào chiếc thùng rác ngay cạnh tường, cứ như thế cô vô thức nhìn
Trong thùng rác có mấy chiếc bao cao su.
Đêm qua quá mức hỗn loạn, Tiền Duy không nhớ rốt cục Lục Tuân đã dùng bao nhiêu cái, cô chỉ nhớ anh lôi một cái ra xong lại lôi thêm cái nữa . .
Lúc này nhìn đống tro tàn còn lưu lại trong thùng rác, Tiền Duy mới nhận ra tình hình chiến đấu đêm qua kịch liệt cỡ nào, mà cũng đúng vào lúc này, cô mới nhận ra một chuyện.
“Lục Tuân, anh đưa em tới nhà anh, còn mang theo cả bao cao su trong người hả?” Tiền Duy cắn môi, “Anh còn dám nói vì em mặc thế nên anh không nhịn được à?” Tiền Duy chỉ vào thùng rác, “Rõ ràng là anh có âm mưu từ trước rồi.”
Mặt Lục Tuân hơi phiếm hồng, nhưng ngoài miệng lại nhất quyết phủ nhận: “Anh không có âm mưu gì cả.” Anh quay đầu sang hướng khác, “Lúc đi mua muối thu ngân trả tiền thừa cho anh, nhưng quầy trực ấy đúng lúc không có tiền lẻ, anh cũng không muốn em chờ bên ngoài quá lâu, thế là tiện tay cầm một hộp, hơn nữa lại có giá đúng bằng số tiền thừa, nên thu ngân không cần trả lại tiền nữa.”
“. . .” Tiền Duy nghĩ thầm, em thèm vào tin anh. . .
Khi Tiền Duy và Lục Tuân còn đang xấu hổ thẹn thùng nhìn nhau không nói gì, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng mở khóa.
Tiền Duy vừa hoài nghi cũng có chút khiếp sợ: “Ai thế?”
Lục Tuân cũng lo lắng và lúng túng nói: “Chắc là mẹ anh, chỉ bà ấy mới có chìa khóa ở đây.”
Lần này thì xong rồi, Tiền Duy bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Giờ cô đang ăn mặc thế này, hơn nữa trên cổ, xương quai xanh lại có những vết hôn tím xanh, bầu không khí với Lục Tuân lại như thế này, sao có thể gặp mẹ anh được!
“Em… em phải tránh mặt trước đã.” Trong lúc nhất thời, Tiền Duy bị dọa đến mức chân tay luống cuống, thời gian cấp bách cũng không cho cô nghĩ nhiều được nữa, Tiền Duy chỉ kịp mở nhanh cửa ra để trốn vào phòng Lục Tuân.
Chỉ một giây sau, cửa kêu tạch một cái rồi mở.
“Tuân Tuân?”Mẹ Lục Tuân có vẻ rất kinh ngạc, “Sao hôm nay con lại qua đây?”
Lần đầu tiên Lục Tuân gặp phải chuyện thế này, mặc dù anh cố gắng duy trì sự bình tĩnh thường ngày, nhưng dù sao anh cũng chỉ là cậu thiếu niên 19 tuổi, nên trong giọng nói cũng chẳng che dấu được sự khẩn trương: “Hôm qua con chợt nhớ ra còn nhiều đồ để ở nhà chưa mang về trường, cuối cùng tới thì trời mưa to quá, thế là ở lại ngủ một đêm.”
May mà mẹ Lục Tuân cũng không nghi ngờ gì: “Ừ, mẹ cũng sợ đêm qua mưa to, lo là gió to quá mà cửa sổ còn chưa đóng, sợ mưa sẽ hắt hết vào nhà, cho nên mới tới xem sao.”
“Không sao đâu, con ở đây, mẹ còn qua đây làm gì, sao trước khi đến mẹ không gọi cho con?”
Nói đến đây, mẹ Lục Tuân còn nói với vẻ oán trách: “Từ đêm qua đến sáng nay, mẹ gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại, nhưng anh chẳng thèm nghe cuộc nào, nếu mẹ biết anh ở đây rồi thì mẹ cũng chẳng sang làm gì.” Bà vừa nói, trên tay cũng chẳng hề nhàn rỗi, bắt đầu thu dọn phòng, “Tối hôm qua sao thế? Bình thường xưa nay chẳng thấy anh không nghe điện thoại của mẹ bao giờ, trong người có chỗ nào không thoải mái à?”
Lục Tuân quay đầu sang hướng khác, anh thuận miệng bịa chuyện: “Con đâu biết mẹ gọi điện thoại cho con, di động của con từ qua đến giờ im lặng, không nghe được gì cả, mẹ nói con mới nhớ con cài chế độ im lặng, con đi tắt ngay đây.”
Nhưng vận mệnh dường như muốn trêu đùa Lục Tuân, anh vừa dứt lời, chiếc điện thoại vừa mang tiếng im lặng từ tối qua tới giờ lại reo chuông inh ỏi.
“. . .”
Mẹ Lục nhìn kỹ Lục Tuân một lượt, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Lục Tuân.
“Mẹ. . .”
“Được rồi được rồi.” mẹ Lục Tuân khua tay, “Con cũng đã trưởng thành rồi, mẹ sẽ cho con không gian riêng, nhưng lần sau nhớ là phải nghe điện thoại của mẹ, không thì mẹ cũng sẽ lo lắng cho con.”
Lục Tuân thở dài một hơi: “Dạ.”
Nhưng Lục Tuân còn chưa kịp thở phào một hơi, lại mau chóng nuốt vào, bởi vì mẹ Lục Tuân vừa dọn dẹp đồ ăn còn lại trên mặt bàn thì định đi tới thùng rác, nếu như bà lại gần, chắc chắn sẽ thấy mấy chiếc bao cao su trong đó…
*****