Không Thèm Yêu Sếp

Chương 77


trước sau

l5XQe17

Không Thèm Yêu Sếp

Diệp Phỉ Nhiên

[Nguyên Phương]

Chương 77

Diễn kịch

Trải qua sự cố gắng của Lục Tuân và Tiền Duy, trang web đã dần đi vào vận hành ổn định, rồi hai người lại dùng khoản tiền đầu tư của các bạn học mua lượng tương tác, phối hợp với học viện luật tuyên truyền theo khu vực, trang web dần dần đạt được lưu lượng truy cập nhất định, ngoại trừ lúng túng bước đầu, Tiền Duy cũng dần dần kiểm soát được mọi chuyện, cô kịp thời thu thập phản hồi của người dùng và tiến hành điều chỉnh lại, một mình cô kiêm mấy vị trí, vừa là “bà chủ” đồng thời cũng là người phục vụ khách hàng. Sau khi download bản mẫu sử dụng cho những nhu cầu khác nhau của khách hàng, Tiền Duy còn phụ trách cung cấp ý kiến sửa chữa mẫu hợp đồng, bao gồm xử lý các trường hợp tư vấn pháp lý đơn giản. Mặc dù bận rộn, nhưng mỗi lần thấy có người dùng dịch vụ của mình để được hưởng phần tiền bồi thường từ pháp luật, trong lòng Tiền Duy vẫn vô cùng thỏa mãn. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của luật pháp, không phải tìm một hệ thống thành lập ra chỉ để phục vụ quyền lợi cho một số người, mà phải thực hiện bình đẳng quyền lợi, cố gắng bảo vệ quyền lợi cho những người yếu đó, bao gồm cả việc bọn họ được hưởng quyền lợi về pháp luật.

“Tiền Duy! Đi thôi, hôm nay câu lạc bộ kịch tuyển thành viên!” Lưu Thi Vận vừa nói, vừa tới túm tay Tiền Duy, “Nếu mày không đi là trễ đấy!”

Lục Tuân và Tiền Xuyên cũng ở dưới ký túc xá nữ đợi Tiền Duy, sau khi Lưu Thi Vận, Lý Lâm Lâm tập hợp, cả bọn cùng nhau đến câu lạc bộ kịch mượn phòng tập.

Điều khiến Tiền Duy bất ngờ chính là, có không ít người tham gia câu lạc bộ kịch, nhưng người yêu thích văn nghệ quả nhiên phần lớn đều là con gái, con trai cũng chỉ có vài người, Lục Tuân và Tiền Xuyên đứng đó cũng chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.

Người phụ trách câu lạc bộ kịch nói qua về quy định của câu lạc bộ cũng như những điểm cần chú ý, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Lần này đội kịch chúng ta sẽ diễn một vở kịch do chính thành viên của câu lạc bộ văn học của chúng ta cải biên từ tiểu thuyết, hôm nay chúng tôi tổ chức tuyển diễn viên cho vở kịch ‘Cô gái trong giấc mơ’, trước tiên mọi người cứ đọc qua kịch bản, tôi sẽ phát cho các bạn một bản giới thiệu sơ lược về nhân vật, bên dưới là một đoạn kịch của từng nhân vật, chúng tôi cho mọi người mười lăm phút chuẩn bị, sau khi hết giờ, chúng tôi sẽ tiến hành phỏng vấn dựa theo thứ tự nhân vật, mọi người hãy chọn nhân vật mà mình muốn đóng để vào phỏng vấn, khi vào thì diễn một đoạn lời kịch đó là được.”

Tiền Duy cầm bản giới thiệu nhìn thoáng qua, câu chuyện này là kiểu ngôn tình cẩu huyết, kể về nhiều cặp đôi, nữ chính và nam phụ là thanh mai trúc mã, ban đầu hai người thề non hẹn biển, giữa đường lại xuất hiện nữ phụ ác độc vu oan hãm hại, khiến cho nữ chính phải vào tù, nữ phụ ác độc mê mẩn nam phụ, thay vào đó, đã thành công đính hôn với nam phụ, nhưng không ngờ nữ chính sau khi ra tù đã hắc hóa, bắt đầu dấn thân vào con đường trả thù nên ôm chân nam chính lão đại vàng kim, từ đó bàn tay vàng được mở rộng, nữ phụ lòng dạ hiểm độc cuối cùng rơi vào cảnh đường cùng, tiền tình đều không có, sau khi nam phụ tin lời nữ phụ và bỏ nữ chính thì cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng vì tự trách nên không quên được nữ chính, dẫn tới không thể yêu ai được nữa, cuối cùng chỉ có nữ chính và nam chính tay nắm tay, trở thành người thắng chung cuộc.

Lục Tuân liếc qua kịch bản và giới thiệu tóm tắt nhân vật, lời ít mà ý nhiều: “Anh phỏng vấn vai nam phụ, em chọn nữ phụ đi.”

“Hả?” Tiền Duy bất ngờ, “Hình tượng vai nam nữ phụ có ra gì đâu. . .”

Lục Tuân lại rất chắc chắn: “Chúng ta chỉ vì Lý Lâm Lâm nên mới tới tham gia, nếu diễn vai nam chính và nữ chính thì thành giọng khách át giọng chủ, hơn nữa chúng ta còn kế hoạch lập nghiệp, không thể tốn quá nhiều thời gian cho việc tập luyện được.”

“Vậy thì chọn những vai phụ hơn nữa đi, vì sao lại không diễn nhưng vai đó? Có không ít người qua đường giáp đó, phần diễn còn ít nữa. . .”

“Những vai đó không thể hiện được khả năng diễn xuất của anh.”

“. . .”

***

Bất kể như thế nào, cuối cùng Lục Tuân và Tiền Duy cũng chọn phỏng vấn cho nhân vật nam phụ và nữ phụ, mặc dù Lý Lâm Lâm phỏng vấn vai nữ chính, nhưng vì ngoại hình có điểm trừ cao nên không được chọn.

Lý Lâm Lâm có vẻ rất uể oải: “Tôi đã nói mà, tôi béo như thế, sẽ không được chọn đóng nhân vật gì đâu.”

Lục Tuân lại chẳng hề nóng vội, anh nhìn thoáng qua người quản lý câu lạc bộ kịch, rồi chỉ vào Lý Lâm Lâm: “Chúng tôi tới tham gia cùng cô ấy, nếu như cô ấy không được chọn thì chúng tôi cũng không tham gia nữa.”

Người quản lý câu lạc bộ kịch đang có kế hoạch lớn, anh sẽ chăm chỉ tập luyện vở kịch này, để tham gia bữa tiệc tổng kết cuối năm của trường, khó khăn lắm mới tuyển được nhóm người Lục Tuân toàn người nhan sắc giá trị cao tham gia, thì sao có thể buông tha được, nhất là Lục Tuân một nhân vật phong vân nổi tiếng của trường sẽ mang lại hiệu ứng quảng cáo tốt, tương đương với việc tiết kiệm chi phí truyền thông cho câu lạc bộ.

Anh cắn răng: “Được!”

Thế là cứ như vậy, cuối cùng mọi người thống nhất, quyết định Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận đóng vai nam nữ chính, Lục Tuân và Tiền Duy đóng nam nữ phụ, Lý Lâm Lâm diễn vai bạn thân nữ chính, đây cũng là vai phụ có không ít đất diễn, tình cảm của nhân vật này đối với nữ chính khá phức tạp, vừa có tình bạn lại tràn ngập sự ghen ghét, khi nữ phụ hãm hại nữ chính, rõ ràng cô ta biết nhưng cũng không nhắc nhở nữ chính, mà khi nữ chính thật sự chìm trong tù ngục tai ương, lại chỉ có mình cô ta kiên trì đi thăm bạn, đó là một nhân vật có kết cấu nội tâm vô cùng phức tạp, có khá nhiều đất thể hiện mình, Lý Lâm Lâm đọc kịch bản xong cũng rất kích động.

Sau khi xác định nhân vật, nhóm trưởng câu lạc bộ kịch bắt đầu phát cho tất cả mọi người kịch bản về từng nhân vật của mình: “Mọi người có thể về nhà nghiên cứu trước xem sao, mỗi ngày dành chút thời gian để tập luyện.”

Tiền Xuyên cầm kịch bản vô cùng đắc ý: “Ha ha ha ha a, tôi là boss của vở kịch này.” Anh mặt mày hơn hở nhìn chằm chằm vào Lục Tuân, “Anh Tuân, theo kịch bản này, thì sau này anh phải tới cửa cầu cạnh em đấy, ha ha ha, đọc kịch bản mà em ngượng hết người, ha ha ha, hình tượng anh Tuân như thế, chẳng phù hợp đi cầu cạnh người khác tí gì, thật ra em không nỡ để anh diễn kịch bản này đâu, đoạn sau em còn phải chế nhạo mắng chửi anh, đến lúc diễn tới đoạn này, anh cũng đừng trách em, con người em dễ nhập vai, nếu phải mắng chửi nhất định sẽ mắng chửi đến cùng, nhưng em cũng chỉ hy sinh vì nghệ thuật thôi chứ trong lòng em thực sự không nỡ đâu!”

Dù ngoài miệng nói không nỡ, nhưng giọng điệu Tiền Xuyên hoàn toàn thể hiện nội tâm của anh, anh vô cùng vui mừng, chắc hẳn trong hiện thực khi đối mặt với Lục Tuân chỉ đành phải ăn quả đắng, mà chỉ khi diễn kịch anh mới có thể lật mình, Tiền Xuyên vui vẻ ra mặt cứ như kẻ tiểu nhân đắc chí.

Lưu Thi Vận mở kịch bản ra, thì khó dấu được vẻ ngượng ngùng trên mặt: “Sao trong vở kịch . . . tả nam nữ chủ lại hôn kỹ thế? Mà còn tận mấy lần nữa, lời kịch. . . cũng đầy mờ ám. . .” Cô hỏi, “Có thể sửa được không?”

Trưởng nhóm câu lạc bộ lắc đầu: “Không được, những lời tâm sự và trêu đùa mờ ám đó của nam nữ chính thể hiện sự tiến triển và cao trào trong mối quan hệ giữa hai người họ, tuyệt đối không thể sửa được.” Cậu ta nhìn chằm chằm Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận, “Hơn nữa chẳng phải hai cậu là người yêu à? Tôi thấy hai cậu mắt đi mày lại trước mặt tôi nãy giờ, chỉ hôn nhau trước mặt mọi người thôi mà, xấu hổ làm gì ?!”

Lưu Thi Vận vẫn rất mạnh miệng: “Cậu đừng nói linh tinh, tôi mắt đi mày lại với cậu ấy lúc nào! Con người hiện đại rồi, nói năng phải tự chịu trách nhiệm đấy!”

Cô ăn nói đầy khí thế, nhưng cậu bạn trưởng nhóm câu lạc bộ kịch này hiển nhiên cũng là người cá tính ngay thẳng, khi gặp địch mạnh, sẽ không nhún nhường, mà còn sẵn sàng xông lên tấn công: “Con người tôi xưa nay chẳng bao giờ nói dối, như vừa lúc nãy tôi nói chuyện với cậu mấy phút, cậu ta cứ lén lút nhìn cậu, mà ban đầu cậu ta nhất quyết sống chết không chịu diễn nhân vật nam chính, nhưng khi tôi vừa nói cậu sẽ diễn vai nữ chính, thì cậu ta không phản đối nữa mà đồng ý ngay, cậu nói thử xem! Cậu tưởng quần chúng ở đây mắt mù hết rồi sao? !”

Tiền Duy và Lục Tuân là số đông quần chúng, quay sang nhìn Lưu Thi Vận và Tiền Xuyên với ánh mắt đầy ẩn ý.

Lưu Thi Vận bị nhìn như thế thì mặt đỏ bừng, nhưng cô nàng vẫn cố gắng chuyển chủ đề câu chuyện: “Mấy người đừng nói tôi, nụ hôn của tôi chỉ là đóng kịch, cùng lắm thì nhờ đóng thế, nhưng còn Tiền Duy và Lục Tuân, phần diễn bên của hai người còn có cả màn cầu hôn nữa đấy! Hàng thật giá thật đấy!”

“Hả?” Tiền Duy vừa rồi chỉ lật qua kịch bản một lượt nên cũng không đọc kỹ, lúc này nghe Lưu Thi Vận nói như vậy, cô mới đọc kỹ lại kịch bản, quả thật có màn cầu hôn. Sau khi nam phụ vứt bỏ nữ chính thì sẽ ở bên nữ phụ ác độc, hơn nữa còn có màn cầu hôn nồng nàn, màn cầu hôn này khá hoành tráng, tác giả muốn dùng hỉnh ảnh nam nữ phụ anh anh em em tình cảm để làm nổi bật sự bi thảm của nữ chính khi đang chìm đắm trong ngục tù.

Tiền Duy đọc kỹ vài trang lời kịch, cô đưa mắt nhìn Lục Tuân, không vui lắm: “Vừa rồi em cũng không đọc kỹ, lời kịch của màn cầu hôn này. . . hơi sến súa, nếu như anh không muốn diễn chúng ta sẽ đổi sang nhân vật khác. . .”

Lục Tuân trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: “Không cần, dù sao chúng ta chỉ tham gia cùng Lý Lâm Lâm, lúc cần thiết phải hi sinh chút cũng không sao.” Anh nói xong, gương mặt lạnh tanh, nhưng lại có cảm giác hi sinh vì đại cục.

Tiền Duy rất bất ngờ, cô không ngờ Lục Tuân lại yêu quý bạn học như thế. . . đúng là xúc động lòng người đấy!

Cả nhóm người bàn tám rôm tả, cuối cùng ai nấy đều đồng ý bảng phân công nhân vật, cả nhóm quyết định về đọc toàn bộ kịch bản trước, rồi sẽ tập luyện. Đối với kết quả này, người vui nhất không ai khác ngoài Lý Lâm Lâm, gương mặt cô nàng đỏ bừng, cầm cuốn kịch bản kích động như tờ chi phiếu một trăm vạn, có thể nhận ra ngoại trừ nguyên nhân gia đình tạo thành chướng ngại trong nhân cách, thì thực chất cô rất hứng thú với diễn kịch, trước đây vì béo đồng thời hành động kỳ lạ nên mọi người đều cô lập cô, đây là lần đầu tiên cô được hòa nhập với tập thể, không ai quá chú ý đến cô, nhưng cũng không ai coi thường cô, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự vui vẻ, trong lòng tràn đầy cảm động.

***

Điều khiến Tiền Duy vô cùng bất ngờ, đó là trang web tư vấn pháp luật online phát triển mạnh mẽ hơn cô tưởng tượng nhiều, chỉ vỏn vẹn mấy ngày ngắn ngủi, dưới sự tuyên truyền ròng rã của Lục Tuân, số lượng khách hàng đăng ký trên trang web càng ngày càng càng nhiều, mà sự phục vụ của Tiền Duy cũng vô cùng chuyên nghiệp nhiệt tình, nhóm khách đầu tiên “Làm liều đăng ký ” ban đầu chỉ muốn quan sát với suy nghĩ “Dù sao cũng miễn phí, thử trải nghiệm một lần xem sao”, cuối cùng thì được phục vụ tư vấn pháp lý dù chỉ với mức chi phí thấp nhất, vấn đề thực tế được giải quyết, nhóm khách đầu tiên này đã trở thành chiêu bài sống cho trang web của Tiền Duy, những người đã từng trải nghiệm trang web và đạt quả ngọt, tất nhiên sẽ đề cử trang web này cho bạn bè người thân xung quanh, lại phối hợp cùng những

buổi truyền thông tư vấn pháp luật trực tiếp, nên càng ngày lại càng có nhiều người muốn sử dụng phục vụ từ trang web tư vấn pháp luật online này.

Kế hoạch lập nghiệp này phát triển nhanh hơn Tiền Duy nghĩ nhiều, cô và Lục Tuân còn chưa chủ động xuất kích đi tìm văn phòng luật cùng hợp tác, mà đã có một văn phòng luật vươn cành ô liu [1] tới rồi.

[1] Cành ô liu : Đối với Thiên chúa giáo, ôliu là biểu tượng cho hoà bình và sự tha thứ của chúa đối với con người. (Nói chung là thể hiện sự hòa bình thân thiện muốn hợp tác).

Lục Tuân và một partner bên đối phương đã hẹn nhau trước rồi anh và Tiền Duy cùng tới đó.

Vì đây là cuộc đàm phán chiến lược hợp tác đầu tiên, nên Tiền Duy và Lục Tuân đều ăn mặc khá chỉn chu, cô ngồi bên cạnh anh, bất giác quan sát đối phương kỹ hơn. Cô đã được chứng kiến một Lục Tuân 28 tuổi mặc đồ công sở trông cấm dục thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh của tuổi 19 mặc đồ công sở. Cậu thanh niên trẻ tuổi với dáng người cao chân dài, khoác trên mình bộ đồ công sở đã chính thức tháo bỏ sự ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng niềm nhiệt huyết thanh xuân vẫn đang hừng hực trong anh, không ngừng tỏa sáng.

Quả thật rất đẹp trai.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Trước khi đẩy cửa bước vào văn phòng luật sư, Lục Tuân nắm chặt tay Tiền Duy, mặc dù anh vẫn luôn khích lệ cô, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, cho dù là Lục Tuân, ít nhiều lúc này cũng cảm thấy hơi lo lắng, nhưng trước giờ anh vốn là người khống chế cảm xúc của mình rất giỏi, thứ anh thể hiện bên ngoài, vẫn luôn là sự tự tin mạnh mẽ khiến con người ta cảm thấy rất vững lòng rất tin tưởng vào anh.

Lần này hai người tới thăm một văn phòng luật nhỏ, nơi này tiếp nhận xử lý những vụ án tố tụng, vị partner ra đón hai người cũng hết sức trẻ tuổi.

“Tôi họ Trình, hai người gọi tôi là Trình luật sư cũng được.”

Người làm luật sư đều thích tiết kiệm thời gian, không thích nói vòng vo, Trình luật sư nhanh chóng nói thẳng vào chủ đề chính, anh ta có vẻ khá có hứng thú với kế hoạch hợp tác với trang web tư vấn pháp lý online, nghe tình hình kinh doanh và kế hoạch phát triển trang web của Tiền Duy và Lục Tuân xong, anh ta đã trực tiếp bắt đầu kế hoạch hợp tác chi tiết với Lục Tuân.

Đều là người làm việc chuyên nghiệp, Lục Tuân và Trình luật sư bàn bạc rất rôm rả, sau khi đưa ra mấy phương hướng kinh doanh, mọi người đã xác định sơ bộ kế hoạch hợp tác.

Nói chuyện một lúc thì Trình luật sư biết Tiền Duy và Lục Tuân mới chỉ là sinh viên năm hai khoa luật đại học A, anh vô cùng kinh ngạc: “Thật không ngờ hai đứa trẻ như thế, còn đang là sinh viên đi học mà đã có đầu óc kinh doanh như thế rồi.”

Tiền Duy cũng hỏi vấn đề mà cô tò mò nãy giờ: “Mặc dù trang web của chúng em mới thành lập và phát triển cũng khá nhanh, nhưng cũng không có tần suất sử dụng phủ sóng cao, em rất tò mò tại sao Trình luật sư lại phát hiện ra trang web này của chúng em?”

“Chuyện đó à, thật ra cũng không phải do anh phát hiện ra, mà là một văn phòng luật ở tầng dưới của bọn anh phát hiện ra.”

“Hả?” Tiền Duy ngẫm nghĩ, cô vẫn có ấn tượng, “Vừa rồi lúc ở dưới đại sảnh làm thủ tục ra vào tòa nhà em cũng thấy tầng dưới có một văn phòng luật nữa, hình như tên là ‘Văn phòng luật sư Thụy Nghi ‘ ?”

“Đúng, chính là Thụy Nghi.”

“Nếu bọn họ cũng để ý đến chúng em, vậy chúng em cũng tiện thể đi thăm hỏi bọn họ, chủ động giới thiệu về trang web của chúng em, để xem có thể hợp tác được không.”

Đối với chuyện này Trình luật sư lại lắc đầu giấu kín như bưng: “Mục tiêu hợp tác của các em không thể là văn phòng bọn họ được, thậm chí còn không có khả năng hợp tác, mà là đối thủ cạnh tranh nữa.”

Lục Tuân cũng vô cùng bất ngờ: “Sao anh lại nói thế?”

“Các em chưa đi làm nên chưa biết được, nhưng luật sư ở các văn phòng luật, nhất là những văn phòng luật nhỏ như chỗ của bọn anh, thì không phải văn phòng luật sư nào cũng cố gắng cung cấp dịch vụ tư vấn tốt, có một vài văn phòng nhỏ do mấy tên cò mồi thành lập, có một vài luật sư không cẩn thận tham gia vào những văn phòng như thế, bọn họ theo chủ nghĩa lừa đảo, nhất là làm cái nghề cò mồi ấy, ăn hết tiền của nguyên cáo rồi sang bị cáo, bọn họ không cố gắng giải quyết vấn đề cho khách hàng, mà nghĩ cách để lợi dụng điểm yếu của khách hàng những người không hiểu gì về luật, lừa bọn họ bỏ tiền cho những dịch vụ không cần thiết.” Trình luật sư uống một ngụm trà, “Anh lấy thử một thí dụ, trước đó Thụy Nghi có nhận một vụ án tranh chấp cho vay cá nhân, đầu năm một người cho bạn mình vay mười nghìn tệ, nhưng chỉ đưa tiền mặt trực tiếp cho đối phương, nên không có bất kỳ lịch sử chuyển tiền qua ngân hàng nào, mà vì quan hệ giữa hai người cũng khá tốt nên hai bên cũng không ký giấy nhận nợ, lại càng không có người nào có thể đứng ra làm chứng, giờ thì người cho vay muốn lấy lại tiền của mình, họ tìm đến Thụy Nghi, hai đứa thử đoán xem Thụy Nghi sẽ đề nghị bọn họ sử dụng những loại dịch vụ nào?”

“Không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh việc mượn tiền đó, với những vụ án thế này nguyên cáo sẽ chẳng thể đưa ra được bằng chứng, thì sẽ phải chịu bất lợi khi không đưa ra được bằng chứng, nói cách khác, nếu như đi khởi tố, nguyên cáo yêu cầu đối phương trả tiền nhưng tòa án cũng không thể ủng hộ được. Cho nên cách tốt nhất đó là nguyên cáo hãy ký hợp đồng với bị cáo, không nên đánh rắn động cỏ, cố gắng để bị cáo ký hợp đồng vay tiền, sau đó hãy đi khởi tố thì mới có khả năng thắng được.”

Đối với câu trả lời của Tiền Duy, Trình luật sư đống ý khẽ gật đầu: “Phải, đây chính là cách mà một sinh viên học viện luật đều biết, Thụy Nghi lại nói với người cho vay rằng, hãy thuê luật sư của Thụy Nghi để khởi tố đòi lại khoản tiền cho họ.”

Lục Tuân im lặng rồi lập tức phản ứng lại: “Luật sư Thụy Nghi nhất định phải biết những vụ án thế này khởi tố cũng không có ý nghĩa gì, nhưng lại khuyến khích người cho vay khởi tố, e rằng chỉ vì muốn thu được phí đại diện luật sư tố tụng? Một khi vụ án được khởi tố, thì có thể thu mười vạn tiền phí theo luật quy định, như thế thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn việc tư vấn cho người ta cách xử lý theo pháp luật.”

“Đúng, chính là như thế.” Trình luật sư khẽ gật đầu, “Người cho mượn tiền khởi tố sẽ nhận được phán quyết bất lợi, sau khi biết chuyện, thì thông qua bạn bè giới thiệu đến tìm anh. Nhưng đó không phải là trường hợp duy nhất, Thụy Nghi thường xuyên làm như vậy, bọn họ không quan tâm tới lợi ích của khách hàng mà chỉ muốn thu được mức phí luật sư cao nhất, có thể lừa được là sẽ làm, không hề giống một luật sư, mà giống như thương nhân chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt.” Nói đến đây, giọng Trình luật sư cũng vô cùng tức giận, “Xã hội thời nay có rất nhiều người có ấn tượng xấu về luật sư, cũng vì những luật sư của Thụy Nghi đã phá hoại hình tượng của chúng ta.”

“Văn phòng luật của bọn họ không tập trung nâng cao năng lực nghiệp vụ của nhân viên mình, mà là nghĩ hết cách lợi dụng điểm yếu của những tầng lớp xã hội thấp thiếu kiến thức để bóc lột phí dịch vụ, ra sức lừa đảo khách hàng, còn các em lập trang web, lại khiến cho rất nhiều khách hàng tiềm năng của bọn họ, có thể lên trang web của các em tư vấn miễn phí hoặc là mất một mức phí khá thấp nhưng vẫn được tư vấn, ví dụ như người cho vay trong vụ án vừa rồi, nếu như họ có thể biết đến trang web của các em sớm hơn, và lên trang web của các em trước để tư vấn cách xử lý trong trường hợp này, thì sẽ không bị lừa đến mức đi khởi tố vô nghĩa.”

Lục Tuân hiểu rõ những lời Trình luật sư muốn nói: “Cho nên, bọn em phải phát triển trang web này, để những kẻ dùng luật pháp lừa gạt hãm hại người dân như bọn họ không có đất dụng võ, trang web của chúng ta càng lớn mạnh, thì càng ngày sẽ có càng nhiều người sẽ sử dụng, phạm vi kiếm tiền từ hành động đen tối đó của bọn họ sẽ càng nhỏ, vì vậy bọn họ chẳng những không thể là bạn hợp tác với bọn em, ngược lại họ sẽ coi bọn em là cái đinh trong mắt, là như thế phải không?”

“Người trẻ tư duy rất nhanh.” Hiển nhiên Trình luật sư đánh giá Lục Tuân rất cao, “Chính là đạo lý đó, sở dĩ anh biết được trang web của các em, là vì hôm đó trong thang máy anh nghe mấy tên luật sư lưu manh của Thụy Nghi mắng chửi các em, họ nói vì trang web đó của các em, mà bọn họ đã để hụt mấy vụ án, có vẻ cay cú lắm đấy.”

Ba người lại hàn huyên những chuyện khác một lúc rồi Trình luật sư nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa anh có hẹn khách, dù sao mấy đứa cũng có danh thiếp của anh rồi, bất cứ việc gì liên quan tới chuyện hợp tác cần liên hệ thì có thể viết mail hoặc gọi điện cho anh. Thời đại này đúng là tài không đợi tuổi, đáng tiếc cái miếu của anh nhỏ quá, nếu không anh nhất định sẽ kéo hai đứa vào văn phòng luật của anh.”

*****

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện