Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
[Nguyên Phương]
Chương 80
Quay lại tuổi hai tám
Tiền Duy tỉnh lại trong tiếng tít tít đều đều của chiếc máy theo dõi chỉ số đang chạy, cô chỉ cảm thấy cổ họng khàn đặc, đầu như sắp nứt ra, toàn thân tựa như chiếc máy cũ kỹ đang được lôi ra tiếp tục sử dụng, phải mất một lúc sau, rốt cục cô mới tìm lại cảm giác kiểm soát được cơ thể, cô khẽ giật ngón tay thì chợt nhận ra có người đang tựa đầu vào tay cô bên giường bệnh, chắc hẳn người đó đã mệt lắm rồi nên ngủ thiếp đi.
Nhưng dù chỉ là một động tác rất khẽ nhưng đối phương cũng bị đánh thức.
“Tiền Duy? Cậu tỉnh rồi à!” Lọt vào tai cô chính là chất giọng trầm thấp của Lục Tuân, lại hơi khàn khàn, hiển nhiên tối hôm qua anh không ngủ ngon giấc, mà lúc này vừa thấy Tiền Duy tỉnh lại, dù anh vốn là người không hay thể hiện tình cảm, thì niềm vui cũng lộ rõ trên khuôn mặt, nhất là đôi mắt kia, cứ như được thắp sáng, vừa rồi còn đang nhập nhèm vì buồn ngủ thì giờ đã trở nên sáng rõ.
Ban đầu trong lòng Tiền Duy tràn đầy bất an, nhưng lúc này vừa nghe được giọng Lục Tuân, cô lại cảm thấy yên lòng, cô vô thức liền nhìn về phía anh: “Lục Tuân…”
Đáng tiếc vừa nhìn anh thật kỹ, Tiền Duy lại giật nảy mình, mặc dù đôi mắt vẫn sáng rực, nhưng sắc mặt Lục Tuân trông cực kỳ tệ, trên gương mặt trắng trẻo giờ lại có hai quầng thâm dưới bọng mắt, anh mặc bộ đồ âu, nhưng bình thường cổ áo luôn được chau chuốt cẩn thận nay lại cong hết cả lên, cà vạt bị nới lỏng, cứ treo lủng lẳng trên cổ áo, đối với một Lục Tuân vốn coi trọng hình tượng mà nói, quả thực là chuyện không thể nào xảy ra, mà điều khiến Tiền Duy ngạc nhiên nhất lại là ——
“Lục Tuân? Em ngã xuống hố hôn mê bao lâu rồi? Chẳng lẽ em hôn mê mấy năm rồi? Anh, sao trông anh. . .” Tiền Duy nhìn Lục Tuân, kinh ngạc nói, “Sao trông anh lại già hẳn đi chục tuổi thế?”
Lời này vừa nói ra, gương mặt Lục Tuân quả nhiên trở nên khó nhìn hẳn.
Tiền Duy mau chóng chữa cháy: “Không không, không phải già mà là mệt mỏi, t mệt mỏi! Em biết là nhất định vì anh lo lắng cho em, nhưng sao anh tiều tụy quá vậy, nhìn mặt anh cứ như người hai bảy hai tám tuổi ấy, nhưng mà không sao, anh đừng sợ, lát nữa em xuất viện sẽ mua cho anh mấy cái mặt nạ chăm sóc da, đàn ông cũng phải biết yêu thương bản thân!”
Đáng tiếc sự quan tâm của cô không khiến Lục Tuân vui mừng, anh chẳng những không cám ơn Tiền Duy, mà ngược lại trông anh khá ngạc nhiên, lại có vẻ hơi bối rối, anh dừng một chút, mới dịu lại, đắn đo lắm mới nói: “Tiền Duy, năm nay tôi hai tám tuổi rồi.”
Tiền Duy: ? ? ?
Ánh mắt Lục Tuân phức tạp: “Cậu bất tỉnh một tuần liền, vừa tỉnh lại chắc vẫn chưa hồi phục, để tôi gọi bác sĩ tới.”
Lần này đến lượt Tiền Duy khiếp sợ, cô vốn tưởng rằng mình tỉnh lại sẽ vẫn ở thế giới của tuổi mười chín, nhưng nhìn tình huống trước mắt thì chả đúng gì cả, ngồi đối diện cô, rõ ràng là Lục Tuân hai tám tuổi.
Trong lòng Tiền Duy vô cùng bất an, cô thử dò xét nói: “Nhà anh ở An Lan sơn trang đúng không?”
Lục Tuân ngẩn người: “Đúng, bất nhưng tôi đã chuyển ra ngoài ở mấy năm rồi, giờ chỉ còn ba mẹ tôi ở đó.”
Nếu chuyện của An Lan sơn trang là thật, vậy những chuyện xảy ra năm Lục Tuân 19 tuổi anh còn nhớ gì không? Chuyện đó có thực sự xảy ra không? Hay toàn bộ những chuyện xảy ra năm 19 tuổi ấy chỉ là mình cô đã trải qua ở thế giới song song? Hay thậm chí đó chỉ là một giấc mộng khi cô đang hôn mê thôi?
“A Hằng, anh nói xem tại sao trong phim, những cô gái mạnh mẽ lại không có người yêu?”
Tiền Duy nghĩ thầm, cô quyết định cắn răng đọc một lời thoại, nếu như Lục Tuân nhớ thì nghe câu này xong anh sẽ biết đây là ám hiệu của tuổi 19 giữa hai người họ.
Nhưng Lục Tuân ngồi đối diện vẫn nhìn cô bằng vẻ mặt nghi ngờ và đầy phức tạp: “Trên đường cậu đi gặp khách thì ngã xuống hố, cứ coi như là tai nạn lao động đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, tiền chữa bệnh cậu cũng không cần lo lắng.”
Tiền Duy chưa từ bỏ ý định lại đọc một câu nữa: “Nguyện si vì cậu, cuồng vì cậu, loạng choạng đâm tường lớn vì cậu?”
Lục Tuân mím môi: “Lần trước cậu xin nghỉ, tôi đồng ý.”
Tiền Duy vẫn chưa hết hi vọng: “Tổng là 888 tệ bao nguyên đêm?”
Sắc mặt Lục Tuân đã có chút khó coi, nhưng anh vẫn nhịn lại, không cáu giận, lạnh lùng nói: “Vụ án thu mua nhà máy điện Cao Khoa, tôi đồng ý cho cậu gia nhập.”
Tiền Duy nghĩ thầm, xem ra dự cảm xấu nhất trong lòng lại linh nghiệm rồi… Nhưng cô vẫn vùng vẫy giãy chết hỏi thêm: “Năm nghìn một đêm eo chó đực?”
Lần này mặt Lục Tuân đen như đít nồi: “Tiền Duy, cậu đã từng nghe câu, làm việc nên có chừng mực, phải biết thu tay đúng lúc chưa?”
“…”
Lần này Tiền Duy hoàn toàn tuyệt vọng, người đang ngồi trước mặt cô đây đúng là ông sếp 28 tuổi lạnh như băng, không thể giả được.
Mặc dù trong lòng đang buồn bã và thất vọng, nhưng Tiền Duy cũng lập tức thu dọn cảm xúc, cô nhìn bốn phía phòng bệnh: “Căn phòng này phòng VIP à?”
“Tôi bao hết rồi.”
“Vậy đơn vị thi công không dựng biển cảnh báo làm tôi ngã xuống hố thì sao?”
“Tôi đã thu thập tài liệu để khởi tố họ, trước mắt đối phương đã bồi thường năm mươi nghìn tệ để hòa giải, nhưng tôi không có đồng ý, tôi sẽ tiếp tục khởi tố.”
Tiền Duy gật đầu: “Năm mươi nghìn tệ thật ra cũng đủ rồi… thôi thì chúng ta cứ cố mà nhận đi, dù sao trong quá trình tố tụng phải trải qua hai phiên tòa thẩm án, chờ đến lúc tôi cầm được tiền, không chừng cũng phải một năm sau.”
“Tiền Duy, có tiền đồ chút đi.” Lục Tuân không nhịn được nói chen vào, anh quay đầu sang bên, “Với những doanh nghiệp xây dựng công trình công cộng lại bất cẩn như thế, dù có bồi thường một triệu tệ, tôi cũng không đồng ý hoà giải.”
Đây quả nhiên là phong cách của Lục Tuân…
Nhưng khi Tiền Duy đang định nói thêm gì, thì đột nhiên có một đoàn bác sĩ hùng hùng hổ hổ xông vào, một đám người qua đường ào tới làm đủ các bài kiểm tra cho Tiền Duy, kiểm tra đi kiểm tra lại mất hơn nửa ngày, một bác sĩ trung niên lớn tuổi nhất dẫn đoàn mới mở miệng cho ra kết luận.
“Các chỉ số trên cơ thể đều bình thường, nhưng lúc bị ngã đầu cô va chạm với đất, nên đại não có thể đã bị tổn thương, trí nhớ sẽ khá hỗn loạn, đây cũng là chuyện bình thường, sau khi khôi phục sẽ tốt hơn, dù sao về mặt ngôn ngữ thì không bị ảnh hưởng, sau khi xuất viện cứ về nhà tĩnh dưỡng thật tốt, quan sát một thời gian, có vấn đề thì kịp thời xử lý.” Ông nhìn Lục Tuân khẽ cười, “Lần này phương án trị liệu của chúng ta vô cùng thành công, tiếp theo có thể…”
Lục Tuân đứng đứng dậy cắt ngang lời bác sĩ mà nói: “Bác sĩ Chu, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Mà Lục Tuân chân trước vừa đi thì chân sau Tiền Xuyên đã hùng hùng hổ hổ xông vào.
“Tiền Duy! May mà bà tỉnh rồi!” Đôi mắt Tiền Xuyên đỏ hồng, “Bà biết không, bà làm tôi sợ chết đi được! Ba mẹ suýt nữa cũng ngất theo bà, mấy hôm nay cứ ngồi bên giường trông bà nhất quyết không chịu về, nói là muốn chờ bà tỉnh lại, tôi sợ bọn họ mệt quá không chịu được, nên tối hôm qua đã cố sống cố chết đưa bọn họ về nhà nghỉ ngơi, giờ bà tỉnh lại là tốt rồi, đợi lát nữa tôi sẽ đưa ba mẹ vào thăm bà.”
Tiền Duy quan sát Tiền Xuyên một lượt, anh của tuổi hai tám đã có khí chất của người đàn ông trưởng thành, không còn là đồ ngốc cứng đầu bướng bỉnh ngày xưa nữa, ở nước ngoài đã lâu, nên giờ chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng toát ra vẻ lịch thiệp nam tính chứ không còn vẻ kích động của tuổi trẻ nữa. Vì chênh lệch múi giờ và bận bịu nhiều việc, nên sau khi Tiền Xuyên xuất ngoại, số lần liên lạc giữa hai chị em cũng ít đi nhiều, mà lúc này khi cả hai gặp lại nhau, Tiền Duy mới nhận ra, máu mủ ruột rà sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi, thế sự biến ảo thời gian thấm thoắt, nhưng Tiền Xuyên vẫn là Tiền Xuyên em trai cô.
Tiền Duy nhìn anh khẽ cười: “Chị không sao, nhưng còn mày ấy, cứ vứt việc kinh doanh bên ấy mà bay về à, công ty bên Mỹ thiếu mày không
Sau khi Tiền Xuyên sang Mỹ định cư đã thành lập một công ty nhiếp ảnh trong lĩnh vực thể thao, chủ yếu là ghi hình những trận thi đấu thể thao, đồng thời ngành mũi nhọn của công ty là marketing thể thao, trong tay đã ký hợp đồng với mười thợ quay phim và nhà thiết kế, mặt khác còn tiến hành hợp tác với những thợ quay phim xuất sắc nhất trên thị trường.
Tiền Xuyên lại lắc đầu: “Không, tôi không về nữa, lần này tôi định chuyển hẳn công ty về nước.” Nhìn anh cứ như lại quay về cậu chàng hay xấu hổ ngày xưa, “Qua chuyện của bà lần này, tôi đã nghĩ thông rồi, dù sự nghiệp quan trọng đến đâu cũng không bằng gia đình, ba mẹ cũng nhiều tuổi rồi, bà lại độc thân một mình, tôi là thằng đàn ông duy nhất trong nhà, tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc mọi người thật tốt.” Anh gãi đầu, “Hơn nữa tôi đã khảo sát rồi, trước mắt có rất nhiều cơ hội để phát triển thị trường giải trí thể dục trong nước, số người đang làm ngành này có hạn, tôi hoàn toàn có thể trở thành người đi đầu trong lĩnh vực này.”
“Tiền Duy!”
Tiền Xuyên vừa nói dứt lời, giọng Lưu Thi Vận vô cùng quen thuộc vang lên, người chưa tới đã nghe thấy tiếng.
“Rốt cuộc mày cũng tỉnh rồi!” Lưu Thi Vận vào cửa, buông bó hoa xuống, mặt đầy kích động, nếu không phải ngại Tiền Duy chưa khỏe, thì hận không thể ôm chặt cô một cái, “Tao biết mày nhất định sẽ tỉnh mà, cái con nhóc này đúng là có vận cứt chó, nhưng mày biết không, mày dọa chúng tao hơi khiếp rồi đấy, nhất là Lục Tuân, chắc hẳn cậu ta sợ sau khi bị tai nạn lao động mày một đi không trở lại, người bạn học kiêm sếp lớn thật sự khó thoát tội, một tuần qua cậu ta không nhận bất cứ vụ án nào, những vụ án trước đó cũng giao lại hết cho người khác, ngồi trong đây trông mày một tuần lễ, vừa rồi tao thấy cậu ta ở bên ngoài nói chuyện với bác sĩ, vừa chào cậu ta một câu, thấy mặt có vẻ bình tĩnh lắm, nhưng tay thì run bần bật, nếu mày mà không tỉnh lại, chỉ sợ cậu ta cũng đi theo mày luôn.”
Tiền Duy cảm thấy có chút rung động: “Cậu ta ngồi trông tao suốt à, tao hôn mê một tuần gần như không ngủ?”
Lưu Thi Vận khẽ gật đầu: “Đúng vậy.” Cô nàng vừa nói, vừa cầm dao gọt trái cây lên, “Tao gọt táo cho mày.”
Tiền Duy lại bắt đầu cảm thấy hoang mang, cô thầm nghĩ, mặc dù những chuyện xảy ra ở tuổi mười chín tuổi bất luận là mơ hay thực sự tồn tại một thế giới song song và Lục Tuân không biết, nhưng có thể nào, từ nơi sâu thẳm cô đã từng trải qua chuyện đó, là ông trời đang cho Tiền Duy gợi ý, Lục Tuân thực sự có ý với cô đúng không?
Lưu Thi Vận lại không biết mấy suy nghĩ lòng vòng trong bụng Tiền Duy, cô nàng vừa gọt táo, vừa nghĩ tới chuyện phẫn nộ nào đó nên nói một tràng: “Hôm nay tao cũng đen thật, trên đường lái xe tới đây gặp đúng tên ngốc, rõ ràng có thể kịp đèn xanh qua ngã tư, kết quả là vì hắn ta lái xe lề mà lề mề, hại tao đến ngã tư thì gặp trúng đèn đỏ, mà đàn ông lái xe đấy nhé, lái hẳn xe Hummer, biển số xe là 13B gì đó, lái xe mà cứ nhích tí một như đi tiểu rắt ấy, đúng rồi, hắn ta nên tới bệnh viện đi, không chừng tuyến tiền liệt có vấn đề thật đấy a ha ha ha ha ha!”
“Cô nói ai tuyến tiền liệt có vấn đề hả ?!” Nãy giờ Tiền Xuyên không lên tiếng ngồi yên, anh trợn mắt chằm chằm Lưu Thi Vận, “Tôi vừa về nước, mấy năm nay thành phố A sửa đường nên tôi quên đường, lái chậm là rất bình thường, cô đừng có ngậm máu phun người!”
Lưu Thi Vận nhìn Tiền Xuyên, bừng tỉnh nói: “Hóa ra anh chính là người đàn ông ngốc tuyến tiền liệt có vấn đề đó à!” Cô quay đầu nhìn về phía Tiền Duy hỏi thăm, “Tiền Duy, đây là ai vậy? Nhìn có vẻ quen mắt lắm.”
Tiền Xuyên vô cùng phẫn nộ, hình tượng điềm đạm lịch lãm này giờ cũng giữ không nổi nữa: “Cô nói rõ ràng cho tôi, tuyến tiền liệt có vấn đề là sao? Tuyến tiền liệt của tôi rất khỏe!”
“…” Tiền Duy nghĩ thầm, mặc dù chuyện trong mơ chưa xảy ra, nhưng dù Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận chưa quen nhau đồng thời nhiều năm không gặp, thì khi có cơ hội tiếp xúc, quả đúng như sao hỏa đụng địa cầu…
Tiền Duy nghe hai người ồn ào đấu võ mồm thì vươn tay che kín lỗ tai: “Yên lặng chút đi yên lặng chút đi, trong bệnh viện không được làm ồn, ảnh hưởng tới người khác!” Cô đưa mắt nhìn Lưu Thi Vận, “Đúng rồi, điện thoại tao đâu?”
Lưu Thi Vận lườm Tiền Xuyên một cái, lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra đưa cho Tiền Duy, sau đó lại tiếp tục cùng Tiền Xuyên đấu võ mồm.
Tiền Duy cũng không quan tâm tới hai người họ nữa, trong lòng cô chỉ muốn biết một chuyện, đó chính là trước khi cô rơi xuống hố Lục Tuân đã nhắn tin nội dung gì cho cô. So với nhắn tin, rõ ràng Lục Tuân càng thích gọi điện hơn, Tiền Duy luôn cảm thấy, tin nhắn ấy có thông tin gì đó rất đặc biệt. Chính vì cô đang cúi đầu muốn đọc tin nhắn này mà ngã xuống hố, trải qua mọi chuyện năm mười chín tuổi, từ nơi sâu thẳm trái tim cô tin nội dung tin nhắn này chính là mấu chốt giải quyết tất cả các câu đố?
Hay đó là… lời tỏ tình ngượng ngùng của Lục Tuân? Có thể nào vì bên nhau quá lâu nên anh cũng hơi thích cô?
Trong lòng Tiền Duy vừa chờ mong và thấp thỏm lẫn lộn, cô run rẩy mở khóa di động.
“Vụ án viện trợ pháp luật, cậu đã đọc chưa?”
Mười con chữ to cứ đùng ấy đập vào mắt Tiền Duy, cô ngửi được mùi lửa cháy hừng hực bốc lên từ người mình.
Đi chết đi Lục Tuân!
Tiền Duy tức giận nghĩ thầm, con mẹ nó vì chính tin nhắn này mà mình ngã xuống hố sao? !
Nhưng mình phải nhịn, đánh chết sếp là đi tù đấy!
*****