Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
Ốc | Phương
Chương 87
Bà chủ
Trên đường về văn phòng, Tiền Duy cứ cười ngu ngơ.
“Tỉnh táo lại! Tiền Duy! Tỉnh táo lại nào!”
Mặc dù liên tục cảnh báo mình phải bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi niềm vui sướng, cho dù không hiện trên mặt thì ánh mắt cũng khiến người ta nhận ra.
“Luật sư Tiền, có chuyện gì mà miệng cứ toe toét thế?”
“Tiền Duy, cô vớ được khách hàng lắm tiền hả? Nhìn vẻ mặt cô kìa!”
Tiền Duy không ngờ, mình chỉ ngồi ở bàn làm việc thôi mà sao có nhiều đồng nghiệp tấp nập đến chế giễu cô thế? Cảm xúc hiện rõ trên mặt cô như thế hả?
Mặc kệ, mặc kệ, cô nghĩ là mình vẫn nên đi tìm Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận để tỉnh táo lại. Vừa rồi cô đã gọi điện hẹn hai người cùng ăn tối rồi.
***
Hôm nay cho dù thế nào thì Tiền Duy cũng không có tâm trạng tăng ca, cô cứ mở tài liệu ra lại nhớ đến sắc mặt Lục Tuân, mở máy tính lên lại nhớ đến anh, cứ như người mất hồn nên Tiền Duy quyết định tan làm trước, đến nhà hàng đã hẹn với Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận từ sớm.
Cuối cùng điều khiến cô bất ngờ là Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận lại đến cùng nhau.
“Sao hai người lại đến cùng nhau vậy?” Tiền Duy vô cùng khó hiểu.
Lưu Thi Vận hắng giọng: “Ầy, xe của tao đưa đi bảo dưỡng rồi, liên hệ với Tiền Xuyên thì cậu ấy cũng tiện đường đến đây nên đưa tao đi cùng.”
“Chờ chút.” Tiền Duy chớp mắt: “Lưu Thi Vận, tao nhớ mày có bảy con xe, từ thứ hai đến chủ nhật mỗi ngày đi một con, cho dù một con đưa đi bảo dưỡng rồi thì những con còn lại đâu?” Cô lại liếc nhìn Tiền Xuyên: “Hơn nữa, một ngưởi ở phía Đông thành phố, một người ở phía Tây thành phố, hai người tiện đường nào vậy?”
Lưu Thi Vận quay đầu: “Đúng lúc cửa hàng 4S giảm giá nên tao đã đưa cả bảy con xe đi bảo dưỡng rồi, còn phía Đông phía Tây ấy à, gần đây tao đã mua nhà ở phía Đông rồi.”
Tiền Duy thầm nghĩ trong đầu, cứ cứng miệng đi, Lưu Thi Vận mà còn để ý đến phí bảo dưỡng xe chắc? Trong lòng cô hiểu rõ nhưng lại không vạch trần cô nữa, cứ im lặng nhìn Lưu Thi Vận và Tiền Xuyên biểu diễn.
“Nói ra thì tối hôm qua hai người cũng đến cùng nhau à?” Tiền Duy uống một ngụm nước: “Vậy tao muốn nhờ hai người giải thích trước là vì sao hôm qua tao say rượu làm bậy mà không ngăn tao lại? Thứ hai, tao chỉ nhắn tin cho Tiền Xuyên nhưng vì sao cuối cùng lại hai người lại đến cùng nhau? Thứ ba, Tiền Xuyên, không phải mày nói phải bảo vệ chị, đưa chị về nhà à, sao lại vứt chị ở Khải Duyệt, đi cùng Lưu Thi Vận? Không phải hai người là kẻ thù không đội trời chung à? Vậy giờ hai người giải thích cho tao nghe chút nào?”
Tiền Xuyên ngừng chút mới không phục nói: “Lúc tôi đến thì bà đang mặt dày mày dạn bám dinh lấy Lục Tuân rồi! Tôi không kịp ngăn lại đấy chứ! Tôi đã hẹn bạn xem bóng đá rồi thì đúng lúc đó lại gặp Lưu Thi Vận cũng ở quán bar đó, còn bị một gã đàn ông say rượu làm phiền nên tôi đã giải vây giúp cô ấy, xong lúc đó cũng nhận được tin nhắn của bà nên dẫn cô ấy đến Khải Duyệt luôn. Còn vì sao bỏ bà lại đó, ông trời ơi, tôi đã định đưa bà về rồi đấy chứ nhưng bà cố sống cố chết ôm ấy cổ Lục Tuân không buông, lúc lại hôn anh ta, lúc lại ôm, tôi không kéo bà ra được, hơn nữa bà không nhìn thấy ánh mắt Lục Tuân lúc đó thôi, nếu tôi mà giật bà từ tay anh ta thì chắc anh ta sẽ đánh tôi ngay tại đó mất.” Tiền Xuyên bất mãn nói: “Đâu phải bà không biết năm 19 tuổi tôi đã đánh nhau một trận với anh ta, cuối cùng bị anh ta đánh không còn là người. Tôi cũng 28 tuổi rồi, tôi cũng cần thể diện chứ! Nếu lại bị đánh ở đó thì tôi được lợi gì chứ, mất mặt lắm!”
Tiền Duy cạn lời, cô khó xử nói: “Tôi hôm qua chị mày không chịu buông người ta hả? Ôm cứng lấy Lục Tuân không buông tay?”
Tiền Xuyên trợn trừng mắt: “Bình tĩnh! Thận trọng! Bà biết bốn chữ này viết thế nào không?! Hơn nữa bà thích ai không thích, sao lại thích tên Lục Tuân đó chứ!” Giọng Tiền Xuyên có vẻ suy sụp: “Trước kia ở trường học anh ta luôn cướp đi sự nổi bật của tôi, tôi ngứa mắt anh ta lâu rồi, kết thù với anh ta cũng lâu rồi, cho dù sau này vì sức quyến rũ của tôi rất lớn nên anh ta muốn cải thiện mối quan hệ với tôi, thái độ với tôi cũng tốt lên nhiều nhưng tôi là người có lòng tự trọng! Tôi vô tình từ chối sự lấy lòng của anh ta!” Tiền Xuyên nhìn Tiền Duy: “Nhưng mà bây giờ như vậy, chẳng lẽ sau này tôi phải gọi anh ta là anh rể?”
Tiền Duy ngẩn người: “Trước kia anh ấy từng lấy lòng mày á?”
Tiền Xuyên gật đầu: “Cũng có một thời gian, có lần gặp được lưu manh ngoài trường đến cướp sân bóng rổ, còn khiến thành viên trong đội tôi bị thương, lúc sắp thua đối phương thì Lục Tuân đi ngang qua, mặc dù khi đó cậu ta vẫn tỏ ra thanh cao như đóa hoa tuyết không thể xâm phạm nhưng cũng vẫn giúp đỡ. Cuối cùng khi anh ta vừa vào sân thì nữ sinh toàn trường đang cổ vũ cho tôi đổi gió quay sang anh ta hết, mẹ nó!” Tiền Xuyên nghĩ nghĩ: “Nhắc đến thì lần đó bà cũng ở đấy mà, không phải khi ấy bà mang nước tới cho tôi à. Nhưng mà chắc là bà không để ý, lúc nào bà cũng chê bóng rổ nhàm chán, trận đó bà không xem, vừa đi vừa cầm di động, không biết đang gọi điện cho ai, mang nước tới đưa cho đồng đội của tôi rồi đi ngay, ai ngờ sau khi đi đám lưu manh kia trút giận ném bóng về phía bà, may mà Lục Tuân cản lại được. Rõ ràng anh ta muốn nối lại tình xưa, sau chuyện đó còn hỏi tôi lấy số di động mà!”
Tiền Duy trợn mắt, cô không còn tâm trạng nào để sửa câu “nối lại tình xưa” bất thường của Tiền Xuyên nữa, cô rất kinh ngạc, chẳng lẽ đây không phải chuyện xảy ra trong thế giới 19 tuổi cô từng nằm mơ sao? Chẳng lẽ chuyện này cũng xảy ra trong không gian thật?
“Lục Tuân cản bóng giúp tao?! Vì sao tao chẳng có xíu ẩn tượng nào!”
Tiền Xuyên liếc mắt bĩu môi: “Đương nhiên là bà không có ấn tượng rồi, lúc đó bà đã đi ra xa rồi, vừa đi vừa nghịch di động, hoàn toàn không biết sau lưng mình có nguy hiểm, nếu không nhờ Lục Tuân thì bà đã bị bóng đập trúng rồi, chẳng phải sau đó tôi đã kể cho bà nghe sao? Lúc đó bà lại đang đọc hiến pháp, thuận miệng trả lời qua loa mấy câu lấy lệ, chắc là không nghe vào đầu.”
“…” Trái tim Tiền Duy lập loạn lên: “Năm thứ hai Lục Tuân thích một cô gái, gửi thư tình cho cô ta nhưng lại bị từ chối? Mày có biết cô gái đó là ai không?”
Tiền Xuyên trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: “Không biết, tôi có thích Lục Tuân đâu, tôi quan tâm anh ta làm gì? Nhưng mà nhắc đến thư tình thì năm thứ hai tôi cũng nhận được, lúc đó rất ấn tượng vì cô ta theo đuổi tôi rất cuồng nhiệt, còn có thể tìm được địa chỉ của nhà mình, gửi thư tình đến tận nhà cho tôi, bây giờ nghĩ lại mà vẫn còn sợ.”
Lúc này Tiền Duy vô cùng kinh ngạc: “Người theo đuổi mày điên cuồng có phải tên là Lý Lâm Lâm không?”
“Hóa ra bà cũng nhớ à!” Tiền Xuyên gật đầu: “Khi đó tôi còn phàn nàn với bà mà, lúc ấy bà đang chuẩn bị cho thi cuối kỳ, chỉ cười rồi cũng không nói gì, tôi còn tưởng bà quên rồi!”
Lưu Thi Vận ở bên cạnh không nhịn được nói: “Hóa ra người như cậu mà cũng có con gái theo đuổi à ?!”
“Cậu nói giọng gì thế? Tôi là người đàn ông đẹp trai ngời ngời phong lưu phóng khoáng, trong trường có rất nhiều người theo đuổi tôi đấy!”
“Cậu được yêu mến như thế mà sao đến 28 tuổi rồi vẫn chưa giải quyết được vấn đề FA vậy?”
“Nói như cậu không FA như tôi vậy!”
Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận ở bên cãi nhau còn Tiền Duy lại hoàn toàn mơ màng, đầu óc cô cứ
Cô giữ chặt Tiền Xuyên nói: “Lá thư tình đó không được ký tên, nét chữ rất đẹp, rất mạnh mẽ, nhìn như chữ con trai đúng không?”
Tiền Xuyên chẳng hiểu gì nhưng vẫn gật đầu: “Đúng thế.”
“Được gửi đến lúc nào? Vào ngày sinh nhật mẹ à?”
“Không phải, cuối tuần nào đấy, dù sao hôm đó cả bà và tôi đều ở nhà.”
Tiền Duy chưa từ bỏ ý định, lại lục lại một số chuyện từng trải qua năm mười chín tuổi trong mơ để đối chiếu với Tiền Xuyên, không ngoài dự đoán, mặc dù có sự sai lệch về chi tiết nhưng so về sự kiện thì đều từng xảy ra cả.
Điều này khiến cô hoàn toàn hoảng loạn, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ là bị ngã nên đầu óc có vấn đề, di chứng sau cú ngã à? Ở tuổi 28 cô bị chứng mất ký ức thất thường, hoặc là rối loạn ký ức? Nhưng rõ ràng những gì cô đã trải qua chân thực như vậy, những chuyện từng trải qua trong mơ ấy phong phú đến thế…
Lá thư tình ấy Lục Tuân gửi cho cô thật sao? Cô và anh đã từng đi qua nhau sao?
Trong lòng Tiền Duy có rất nhiều điều chưa rõ nhưng một mình cô có nghĩ nữa cũng chẳng ra, tất cả đều cần có sự xác nhận của nhân vật chính khác. Tiền Duy tạm biệt Lưu Thi Vận và Tiền Xuyên, trên đường về cô cứ ngẩn ngơ, trong lòng vừa sốt ruột vừa thấp thỏm. Lục Tuân đi công tác hai ngày, chuyến bay về của anh hạ cánh lúc tám giờ ba mươi phút tối ngày kia, vì chuyến công tác lần này, doanh nghiệp khách hàng yêu cầu độ bảo mật cao nên trước khi vào phòng hội nghị, tất cả di động và thiết bị truyền tin của mọi người đều được giữ lại bên ngoài. Đến giờ Tiền Duy vẫn chưa liên lạc được với Lục Tuân, cô chỉ nhận được tin nhắn báo bình an của anh sau khi máy bay hạ cánh.
“Đã đến nơi, về sẽ chịu trách nhiệm với em sau.”
Chỉ mười hai chữ đơn giản nhưng Tiền Duy cũng hiểu được ẩn ý sâu xa.
***
Nhưng điều khiến Tiền Duy không ngờ là tối nay cô đã gặp Lục Tuân rồi.
Khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tiền Duy vừa mới tắm rửa mặc áo ngủ xong, chuông cửa reo thì đồng thời di động cô cũng đổ chuông.
“Tiền Duy, mở cửa.”
Mấy chữ đơn giản lại khiến trái tim Tiền Duy như trống rộn, chẳng biết vì sao khi nghe thấy giọng Lục Tuân thì cô lại cảm thấy trái tim xao động bất an, như có nghìn chú nai con đang chạy loạn trong lòng cô.
Lục Tuân đứng ngoài cửa với gương mặt bôn ba mệt mỏi, anh khoác lên người bộ âu phục phẳng phiu, đẹp trai lạnh lùng, thấy rõ cả khí chất tinh anh cấm dục, bởi vì khuôn mặt quá đẹp trai khiến người ta cảm thấy rung động, cộng thêm sự lạnh lùng tự nhiên khiến người ta có cảm giác cách xa ngàn dặm. Nhưng hành động của anh lại chẳng hề lạnh lùng thờ ơ, anh vừa thấy Tiền Duy đã ôm chặt lấy cô, cúi đầu xuống hôn cô, chẳng hề có động tác dư thừa nào.
“Anh về rồi.”
Kết thúc nụ hôn triền miên này, Lục Tuân vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước nhưng hai má Tiền Duy lại đỏ như tôm luộc.
Cô dẫn Lục Tuân vào phòng khách, lấy tay quạt cho mặt mình đỡ nóng rồi đi rót nước để che đi căng thẳng và ngại ngùng của mình. Cô tiện hỏi: “Mọi chuyện xử lý xong rồi à? Sao anh về sớm thế?”
Lục Tuân mím môi nhìn cô chằm chằm: “Chưa xử lý xong, muốn gặp em cho nên bay về trước.”
Thành phố A và thành phố B cách nhau bốn giờ bay, đây cũng không phải là khoảng cách ngắn. Nhưng lúc này Lục Tuân lại nói cứ như vì bản thân muốn gặp Tiền Duy sớm hơn nên chỉ bay mất mười phút mà thôi chẳng đáng để nhắc đến: “Gặp em xong lại bay về đó, sáng mai anh có cuộc họp.”
Lần đầu tiên trong đời Tiền Duy thấy Lục Tuân bốc đồng như thế.
Cô đỏ mặt: “Thật ra anh không cần bay đi bay về vất vả như thế, em có chạy đi đâu đâu.”
Lục Tuân nhìn Tiền Duy, nói rất thản nhiên: “Nhưng anh không chờ được.”
“…”
Trước kia Tiền Duy luôn không tin sẽ có người nói lời tình cảm lại ngắn gọn xúc tích như vậy, nhưng bây giờ cô tin rồi. Người đàn ông như Lục Tuân chỉ cần nhíu mày hay mỉm cười nói một câu gì đó, dù chỉ là liếc mắt nhìn, nói đôi ba chữ cũng có thể khiến người ta đỏ mặt.
“Anh đã chờ em chín năm rồi.” Lục Tuân nhìn Tiền Duy đắm đuối: “Tiền Duy, anh đã chờ chín năm từ 19 tuổi đến 28 tuổi rồi, bây giờ một phút anh cũng không chờ nổi nữa.”
Lời nói này của Lục Tuân khiến Tiền Duy hoàn toàn bất ngờ. Vì đang xúc động nên tay cô run run: “Năm 19 tuổi anh viết thư thổ lộ cho em đúng không?”
Lần này đến lượt Lục Tuân ngạc nhiên: “Em không biết à?”
Lúc này Tiền Duy nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông kia mà chỉ muốn ngửa mặt lên trời khóc òa! Mẹ nó! Quanh đi quẩn lại, hóa ra Lục Tuân năm 19 tuổi đã viết thư tình cho cô thật! Rốt cuộc cô đã bỏ lỡ điều gì chứ ?! Tiền Duy ngốc nghếch suốt ngày nghĩ cách nịnh bợ ông chủ, làm mối bậy bạ, hóa ra chỉ cần lúc đó cô gật đầu một cái thì bây giờ đã là bà chủ rồi!
“Em không nhận được, thư tình của anh không ký tên, đưa đến nhà em thì bị Tiền Xuyên hiểu lầm là thư của người theo đuổi nó, em còn chưa được đọc kìa.” Giọng Tiền Duy hơi khàn, cô nhìn thẳng vào mắt Lục Tuân giải thích cho anh hiểu.
Lục Tuân không ngờ mọi chuyện lại như thế, anh chỉ biết trợn mắt mà nhìn.
*****
[Phư] : Đến giờ phát cẩu lương nè =))) nghe như phát bánh kẹo cho bệnh nhân tâm thần vậy đó